Đại Mộng Chủ

Chương 1318: Khứ sát cố hồn

"Phủ huynh, vất vả."

Thẩm Lạc vung tay lên, mấy đạo linh phù bắn ra, rơi vào trên người Tạ Vũ Hân, một mực giam cầm nàng lại.

"Tiện tay mà thôi, bất quá. . . Nàng bộ dạng như vậy, chỉ sợ khó mà khôi phục." Phủ Đông Lai chau mày, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói.

Lúc trước Phủ Đông Lai giam cầm Tạ Vũ Hân, Thẩm Lạc đã truyền âm báo cho gã lai lịch thân phận Tạ Vũ Hân.

"Bằng hữu cũ, ta không thể bỏ mặc nàng bị người chế thành Sát Thi như thế, cho dù không cách nào cứu, cũng phải thả thần hồn nàng được tự do." Thẩm Lạc thở dài, nói.

"Như vậy cũng tốt. Tu hành vốn nghịch thiên, hơi không cẩn thận sẽ có hạ tràng như thế. Lần này nếu không có Thẩm huynh cứu giúp, chỉ sợ ta cũng cửu tử nhất sinh." Phủ Đông Lai hơi xúc động nói.

"Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Trước đó chậm trễ ngươi điều tức khôi phục, chúng ta tạm thời dừng ở chỗ này một chút, ngươi cũng nhân cơ hội này điều dưỡng đi." Thẩm Lạc nói.

"Trong Tiêu Dao Kính kia, tích súc đại lượng thiên địa linh khí, thương thế của ta kỳ thật đã chữa trị không sai biệt lắm, chỉ thêm mấy ngày là có thể hoàn toàn khôi phục." Phủ Đông Lai gật gật đầu, nói.

Nói xong, gã đi qua một bên, tìm một góc khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Thẩm Lạc nhìn Tạ Vũ Hân bị trói buộc tại chỗ, vẫn còn đang giãy giụa, khuôn mặt nàng vốn tú mỹ giờ trở nên dữ tợn vạn phần, trong lòng bất giác có chút thương cảm.

Hắn vung tay lên, lấy ra miếng ngọc màu vàng đất kia, nhắm hai mắt lại, đầu nhập thần thức vào trong đó, lần nữa cẩn thận đọc tin tức liên quan tới Địa Sát Thi Vương.

Một khắc đồng hồ sau, hắn từ từ mở mắt ra, chân mày hơi nhíu lại.

Căn cứ nội dung miếng ngọc, Thẩm Lạc dễ dàng tìm được phương pháp phóng thích thần hồn Tạ Vũ Hân, chỉ cần hủy đi hạch tâm Thi Vương là được, nhưng thần hồn thả ra, cũng đã biến chất thành hung hồn, khẳng định là sẽ không thành thành thật thật đi vào luân hồi.

Một khi nó trốn chạy đi, nhất định gây họa một phương.

Hắn biết, Tạ Vũ Hân nhất định sẽ không muốn được giải thoát theo phương thức này.

"Vậy hơi khó khăn một chút . . ." Thẩm Lạc nhìn về phía Tạ Vũ Hân, âm thầm trầm ngâm.

Lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên loé lên linh quang, nhớ lại nội dung Thiên Cơ Quyển lúc trước, trong đó có một môn bí pháp gọi là "Ngưng Hồn Thuật".

Pháp này chính là một loại bí thuật cần làm lúc luyện chế yển giáp, vì để dễ dàng khống chế yển giáp, cần đầu nhập thú hồn hoặc là âm hồn vào trong đó, còn phải cường hóa, đồng thời tước đoạt các loại cảm xúc khó khống chế như cừu hận, tham lam, phẫn nộ.

"Dùng biện pháp này, có lẽ giúp nàng tịnh hóa được thần hồn."

Trong lòng Thẩm Lạc đã định, liền tính toán thử, lúc này, thanh âm Tử Trúc bỗng vang lên trước:

"Thẩm đạo hữu, nếu muốn cứu thần hồn nữ tử này thoát ly, thiếp thân nguyện trợ giúp một chút sức lực."

"Ồ? Tử Trúc đạo hữu đồng ý giúp đỡ?" Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Thẩm đạo hữu có lẽ không chú ý tới, Sát Thi này vốn chính là của nữ tử này, cũng không phải là hồn người khác nhập vào thân thể mới, cho nên thần hồn và nhục thân ràng buộc cực sâu, muốn không thương tổn thần hồn tháo rời ra, cũng không dễ dàng. Thiếp thân bây giờ vẫn là thần hồn, giúp đỡ thứ khác thì khó, nhưng cái này vẫn có lòng tin làm được." Tử Trúc nói như thế.

"Cũng được, vậy làm phiền Tử Trúc đạo hữu." Thẩm Lạc vui vẻ nói.

Nói xong, hắn đưa tay vỗ Càn Khôn Đại bên hông, kết quả lại nhìn thấy Quỷ Tướng Triệu Phi Kích cũng đi theo ra.

"Hắc hắc, chủ nhân, thuộc hạ cũng muốn tận chút sức mọn, trong Sát Thi kia phóng thích ra âm sát khí, ngài không cần để ý, giao cho thuộc hạ là được." Triệu Phi Kích nhếch miệng cười một tiếng, vỗ ngực nói.

"Hai người các ngươi đã thương lượng xong, mới cùng đi ra?" Thẩm Lạc bật cười nói.

Triệu Phi Kích và thần hồn Tử Trúc nhìn nhau cười một tiếng, không nói gì thêm.

"Vậy làm phiền." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

Nói xong, Thẩm Lạc bắt đầu dựa theo trong Thiên Thi Chân Kinh thuật lại, tìm được Thi Đan hạch tâm của Địa Sát Thi Vương. Hắn bắn ra một đạo kim quang Thuần Dương đánh nát nó.

Trong nháy mắt Thi Đan phá toái, trên mặt Tạ Vũ Hân lộ ra vẻ đau đớn, khắp cả người hiện ra lít nha lít nhít vằn màu đen, Thi Sát khí lập tức từ trong miệng và đỉnh đầu tuôn trào ra, trong khoảnh khắc phía trên không bị nhuộm thành một mảnh đen nhánh.

Phủ Đông Lai ngồi ở phía xa, cũng bị động tĩnh nơi này quấy nhiễu, mở mắt trông lại.

Triệu Phi Kích lóe lên xuất hiện bên cạnh Tạ Vũ Hân, hai tay bấm niệm pháp quyết, há miệng hút vào. Hình Hung Thần Quang bắn ra, quấn lấy những thi sát khí sắp tiêu tán ra bốn phía, như cá voi hút nước cuồn cuộn nuốt vào, toát ra bao nhiêu nuốt bấy nhiêu.

Nhìn thấy cảnh này, Phủ Đông Lai mới yên tâm nhắm hai mắt lại.

Ngay sau đó, thần hồn Tử Trúc cũng hóa thành một đạo tử quang, lóe lên vọt thẳng vào ấn đường Tạ Vũ Hân.

Trên mặt Tạ Vũ Hân lóe lên tử quang rồi biến mất, vẻ đau đớn dần dần thu liễm, hai mắt trở nên trống rỗng vô thần, hai tay không còn giãy giụa nữa, mà chậm rãi rủ xuống, tựa như người đã mất đi thần trí.

Cũng không lâu lắm, chỗ mi tâm nàng nở rộ một đạo hào quang màu tím, một quang cầu màu đen lớn chừng quả đấm từ đó chậm rãi dâng lên, bay vào giữa không trung.

Trong hắc cầu quấn quanh hắc vụ, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh hình người ở trong, không ngừng đung đưa tứ chi, giống như đang giãy giụa.

"Thẩm đạo hữu, đã chặt đứt liên hệ thần hồn và thi thể, có thể động thủ." Tiếng nói vang lên, thần hồn Tử Trúc cũng đã bay ra mi tâm Tạ Vũ Hân.

Mà chỗ Tạ Vũ Hân không có hạch tâm Thi Đan và thần hồn, triệt để biến thành một chỗ giống như nơi tụ sát khí, nếu không phải có Triệu Phi Kích ở một bên không ngừng thu nạp âm sát khí thả ra, giờ phút này sát khí đã bao phủ bốn phía, ô nhiễm bát phương.

Lực chú ý của Thẩm Lạc dồn trên viên cầu màu đen kia, toàn bộ tinh thần hắn quán chú thi triển bí thuật ngưng hồn trong Thiên Cơ Quyển, vừa giúp Tạ Vũ Hân cũng cố tàn hồn, vừa đốt cháy oán niệm bám vào trên đó.

Trong viên cầu màu đen không ngừng truyền đến tiếng gào rú thê lương, trong đó thân ảnh hình người giãy giụa càng kịch liệt hơn, hắc vụ quanh quẩn trong đó lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang biến mất từng điểm từng điểm.

Qua hồi lâu, tiếng gào rú trong viên cầu dần dần biến mất, hình cầu cũng từ đen nhánh dần dần chuyển thành trong suốt.

Rốt cuộc, "Két" một tiếng phá toái ra.

Viên cầu kia triệt để băng liệt, một đạo hư ảnh tàn hồn từ đó bay ra, một bộ tay áo phiêu diêu, chính là Tạ Vũ Hân.

Thời khắc này, thần sắc nàng hờ hững, trong hai mắt không thấy linh quang, nhìn như tượng bùn vẽ trên giấy, rõ ràng linh trí không được đầy đủ.

Thẩm Lạc thấy thế, vừa thôi động bí thuật, giúp nàng cũng cố thần hồn, đồng thời lần nữa bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Một đạo xích quang bắn ra, trảm nơi bụng Tạ Vũ Hân, xuyên qua.

"Ầm" một tiếng xé vải vang lên, một pháp trận màu tím hiển hiện nơi đó, mặc dù bạo liệt phiêu tán ra, lại có hai điểm sáng trắng từ đó bắn ra, bay ra phía ngoài, chính là một hồn một phách bị rút ra.

Thẩm Lạc phất tay áo phát ra một cỗ lam quang, cẩn thận từng li từng tí quấn lấy hai điểm sáng trắng, nhấn một cái về hướng hồn thể Tạ Vũ Hân.

Bạch quang lập tức chui vào trong đó, hồn thể Tạ Vũ Hân càng ngưng thực hơn, biểu lộ vẫn ngốc trệ, có thể thấy được một hồn một phách này chia ra trong thời gian quá dài, hiện tại dù dung hợp trở về, nhưng không thể lập tức khôi phục như lúc ban đầu.

Đến lúc này, Thẩm Lạc cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể một lần lại một lần vận chuyển Ngưng Hồn bí thuật.

Trọn vẹn qua gần nửa canh giờ, rốt cuộc thần hồn Tạ Vũ Hân vững chắc, trên thân tản ra bạch quang nồng đậm, nhìn thần hồn đã hoàn chỉnh, còn rất xinh đẹp loá mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận