Đại Mộng Chủ

Chương 1207: Lần nữa cõng nồi

"Âm Dương Nhị Khí Bình?" Thẩm Lạc nhíu nhíu mày, hỏi.

"Ừm. Lúc đầu sư tôn đã quyết định, ta không khuyên can cũng không định tham dự vào, chỉ là muốn điều tra chuyện Ma Hư Địa Long. Ai ngờ một tới hai đi, điều tra ra việc này có chút liên quan tới Âm Dương Nhị Khí Bình, thế là đi một chuyến đến Huyền Dương động quật bên cạnh Sư Vương động, nơi đó là ngày bình thường đặt Âm Dương Nhị Khí Bình. Ai ngờ, sau khi ta rời đi, liền truyền ra tin tức Âm Dương Nhị Khí Bình bị trộm, ta tự nhiên biến thành nghi can lớn nhất." Vẻ mặt Phủ Đông Lai đau khổ nói.

"Nếu là chí bảo tông môn, vì sao ba đại vương không mang theo trên thân, lại phải cất giữ nơi khác, chẳng phải là chờ bị người đánh cắp sao?" Thẩm Lạc nghe xong, nghi ngờ hỏi.

Phủ Đông Lai nghe vậy, hơi sững sờ, giải thích: "Tuy Âm Dương Nhị Khí Bình là chí bảo, ngày thường cần đặt ở nơi có Âm Dương khí tương giao uẩn dưỡng, thông qua hấp thu Âm Dương nhị khí để gia tăng uy năng, cho nên ngày thường đều đặt trong Huyền Dương động quật."

"Thì ra là thế. Vậy ngươi cũng chỉ bị hiềm nghi, sao lại bị định thành phản đồ vậy?" Thẩm Lạc hỏi.

"Ngay tại quan khẩu này, đệ tử thân truyền Hùng Nhiễm dưới trướng Thanh Mao Sư Vương tố giác ta trước mặt ba vị đại vương, nói nhìn thấy ta lấy ra Âm Dương Nhị Khí Bình ở chỗ không có người thưởng thức." Phủ Đông Lai cười khổ nói.

"Ngươi và gia hỏa này có thù sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Xem như thế đi, tên này là một đầu Tam Thủ Hỏa Sư, tính cách bạo ngược, tàn nhẫn thị sát, ta từng ngăn cản hắn ra tay với phàm nhân, xuất thủ đả thương qua hắn." Phủ Đông Lai gật gật đầu, nói.

"Vậy cũng không có gì kỳ quái. Nhưng gia hỏa này nếu không phải tên ngu, sẽ không nói mà không có bằng chứng oan uổng ngươi chứ? Ngươi không phải thật trộm Âm Dương Nhị Khí Bình chứ?" Thẩm Lạc ra vẻ đã hiểu nhìn chằm chằm gã, hỏi.

Phủ Đông Lai lườm hắn một cái, nói: "Sự tình cổ quái tại chỗ này, tên kia chắc chắn ta trộm Âm Dương Nhị Khí Bình, thậm chí không tiếc dùng mạng cược với ta, một mực chắc chắn Âm Dương Nhị Khí Bình trong nhẫn trữ vật của ta."

Thẩm Lạc nghe vậy, đã đoán được chuyện phát sinh phía sau.

Phủ Đông Lai tiếp tục nói: "Dưới sự khẳng định của hắn, hai vị đại vương kia tạo áp lực, muốn ta giao ra nhẫn trữ vật, sư tôn ta toàn lực khuyên can không được, đành phải coi như thôi. Cuối cùng, quả thật trong nhẫn trữ vật ta, tìm được Âm Dương Nhị Khí Bình."

"Nhẫn trữ vật ngươi có từng bị mất, có rời khỏi thân thể ngươi không?" Thẩm Lạc hỏi.

"Chưa bao giờ mất, huống hồ nếu như mất bị người lấy được, muốn đặt vật phẩm vào trong, cũng phải luyện hoá lại mới được, nhưng lúc nhẫn trữ vật ta giao ra cho người ta dò xét, liên hệ với ta cũng không gián đoạn, không bị người khác luyện hoá." Phủ Đông Lai lắc đầu, nói.

"Cái này có chút kỳ quái. . ." Thẩm Lạc trầm ngâm.

Phủ Đông Lai cũng lấy tay gãi gãi ót, một bộ dạng không hiểu chút nào.

"Sau đó thì sao?" Thẩm Lạc trầm ngâm một hồi lâu, mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng không nói thẳng ra miệng, tiếp tục hỏi.

"Phát hiện Âm Dương Nhị Khí Bình trong nhẫn trữ vật ta xong, hai vị đại vương kia muốn nghiêm trị ta, Tam Thủ Hỏa Sư Hùng Nhiễm kia càng trắng trợn khuếch đại, nói ta đã sớm quy hàng Đại Đường quan phủ, muốn mang theo trọng bảo phản bội chạy trốn, hiến cho quan phủ, đổi lấy công danh lợi lộc." Phủ Đông Lai nói.

"Tâm gia hỏa này quá đen đi, tập trung tinh thần muốn đánh chết ngươi mới chịu bỏ qua." Thẩm Lạc thở dài.

"Bởi vì ta thân cận với Nhân tộc, chủ trương các tộc Tam Giới ở chung hòa thuận, kỳ thật rất nhiều người trong môn bất mãn với ta. Lục Nha Tượng Vương cũng vì ta biểu hiện trong Tam Giới võ hội, oán hận ta rất sâu. Thế là, cơ hồ tất cả mọi người yêu cầu xử tử ta. Cuối cùng vẫn là sư tôn không đành lòng, mở miệng cầu tình giúp ta, cuối cùng mới khiến cho bọn hắn từ bỏ giết ta." Phủ Đông Lai nói.

"Tội chết có thể miễn, tội sống chỉ sợ khó thoát?"

Thẩm Lạc đương nhiên biết, Yêu Ma tộc đối xử với kẻ phản bội, tuyệt đối sẽ không nhân từ như Nhân tộc, Phủ Đông Lai nhất định cũng bỏ ra đại giới thảm trọng mới sống sót.

Phủ Đông Lai giật ra áo trước ngực, lộ ra lồng ngực cho Thẩm Lạc xem.

Thẩm Lạc nhìn qua, chỉ thấy quanh tim Phủ Đông Lai có bảy chấm đỏ lớn bằng đầu ngón út, hiện lên hình Bắc Đẩu Thất Tinh.

Phủ Đông Lai hơi vận chuyển pháp lực, bảy chấm đỏ lập tức nhao nhao sáng lên, phía trên hiện ra phù văn đỏ như máu, một cỗ sóng pháp lực cổ quái lập tức từ trên đó lan tràn ra.

Phủ Đông Lai lộ vẻ thống khổ, lập tức ngừng vận chuyển pháp lực.

Thẩm Lạc thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, mở miệng nói: "Bọn hắn đóng Tán Hồn Đinh trong cơ thể ngươi?"

"Ừm, thứ này nếu trong vòng ba năm không thể nhổ ra, theo mỗi lần vận dụng pháp lực, sẽ kích phát vận chuyển một lần, từ từ tam hồn thất phách sẽ bị lực lượng trên đó phân giải, cho đến khi triệt để tiêu vong." Phủ Đông Lai nhẹ gật đầu, nói.

"Ngươi trúng thủ đoạn ác độc như vậy, vì sao còn không thoát đi nơi này? Nếu trở lại Đại Đường quan phủ, Trình quốc công và quốc sư có lẽ có biện pháp giúp đỡ ngươi." Thẩm Lạc cau mày nói.

"Nếu ta đi, vậy sẽ ngồi vững trên cái ghế phản bội. Cho nên ta không thể đi, ta muốn lưu lại điều tra chân tướng." Phủ Đông Lai lắc đầu nói.

"Tình huống trước mắt của ngươi, chỉ sợ không đợi ngươi tra ra chân tướng, cái mạng nhỏ cũng đã giữ không được." Thẩm Lạc thở dài, nói.

"Tình huống nơi này so với ta tưởng tượng càng thêm phức tạp, ta không thể cứ đi thẳng như thế. Ngay vài ngày trước, lúc ta sắp tra ra chút manh mối, lại lần nữa bị truy sát, ngươi đoán là chuyện gì xảy ra?" Phủ Đông Lai cười hỏi.

Thẩm Lạc nhìn gã có chút ý cười nghiền ngẫm, không quá chắc chắn hỏi: "Sẽ không phải là Âm Dương Nhị Khí Bình lại bị ném đi, mà ngươi lại là nghi phạm?"

Phủ Đông Lai hơi sững sờ, lập tức im lặng nhẹ gật đầu.

"Ngươi cũng quá thảm đi, cõng nồi một lần không đủ, lại thêm một lần nữa." Thẩm Lạc có chút đồng tình nhìn về phía Phủ Đông Lai.

"Trải qua ngươi phân tích vừa rồi, rất nhiều việc cũng có cảm giác như mây tan trăng sáng, chỉ sợ Sư Đà lĩnh sắp xảy ra chuyện lớn. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, Thẩm huynh, ngươi hay là mau mau rời nơi này đi." Phủ Đông Lai khuyên nhủ.

"Để ta đi? Tình huống này, nếu ta đi, một mình ngươi dính vào chuyện này, không phải đợi chết à?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, nói.

"Ngươi ta còn có thể gặp mặt một lần, đã là duyên phận lớn lao, há lại liên lụy ngươi rơi vào vũng bùn này? Huống hồ ta cũng không dễ mất mạng như vậy." Phủ Đông Lai cười nói.

"Được rồi, cũng đừng sính cường nữa, chỉ bằng Tán Hồn Đinh này cũng đủ để ngươi uống một bầu thuốc rồi, có ta ở đây còn có thể giúp ngươi ổn định thương thế, tối thiểu cũng có thể trì hoãn tốc độ hồn phách tiêu tán." Thẩm Lạc khoát tay áo, nói.

Phủ Đông Lai nghe vậy, còn muốn khuyên can, lại nghe Thẩm Lạc tiếp tục nói: "Mặt khác, cũng đúng dịp ta có chuyện, muốn đến điều tra một chút."

"Có quan hệ với Sư Đà lĩnh?" Phủ Đông Lai nghi ngờ hỏi.

"Liên quan Âm Dương Nhị Khí Bình." Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng lại, lúc này kể lại chuyện Ngũ Trang quan cho Phủ Đông Lai nghe.

"Lại còn có chuyện như vậy?" Phủ Đông Lai kinh ngạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận