Đại Mộng Chủ

Chương 1084: Đừng đi qua

Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai đang nói chuyện, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng, đại địa lần nữa chấn động kịch liệt.

"Đi, rời khỏi nơi này rồi hẵng nói." Thẩm Lạc kéo tay Phủ Đông Lai, hai người đồng thời phát lực, phóng lên mặt đất.

Ra đến mặt đất, Thẩm Lạc bỗng cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị, từ lòng đất truyền ra, còn không kịp tế sát đã phá đất chui lên, về tới mặt đất.

Phía trên còn đang hỗn chiến, bất quá không biết vì sao, Thất Sát dường như đang liên thủ với Cơ Dao.

Trước đó Cơ Dao phóng ra bảy tên Thiên Nữ Tiên Nga, chẳng biết đã biến mất không thấy gì nữa từ lúc nào, giờ phút này vậy mà chuyển từ đánh xa sang cận chiến, một tay chấp băng rua màu sắc rực rỡ vũ động không thôi, tay kia cầm một khối kính nhỏ hình tròn, không ngừng chiếu tới hướng Ma Hư Địa Long.

Băng rua màu sắc rực rỡ kéo dài gần ngàn trượng, quấn gần nửa người Ma Hư Địa Long, trên đó mơ hồ nhìn thấy từng đạo phù văn màu sắc rực rỡ chớp động, ở trong rõ ràng có trận trận lực cấm chế truyền ra.

Mà khối kính nhỏ hình tròn kia, phía trên hiển hiện đồ văn bát quái, chiếu rọi ra quang mang hóa thành một đạo quang trụ màu vàng, từ trên cao rơi thẳng xuống, khống chế Ma Hư Địa Long ở trung tâm.

Ngay chỗ quầng sáng do quang trụ màu vàng rơi xuống đất, cũng hiển hiện đồ văn bát quái, trên tám chỗ quẻ tượng chớp động hư quang, đều có dị tượng.

Trong đó, Tốn vị có phong bạo thổi xoáy, Chấn vị có lôi đình chớp động, Cấn vị có sơn ảnh hiển hiện, Khảm vị có thuỷ vực khói sóng. . . Trên mỗi một quái vị đều có một cỗ lực lượng cường đại sinh ra, phong tỏa hành động của Ma Hư Địa Long.

Uy năng hai kiện bảo vật thực sự không yếu, Ma Hư Địa Long mặc dù không hoàn toàn bị phong kín, nhưng năng lực hành động bị hạn chế rất lớn, mặc dù thân thể cuồng vũ, nhưng cũng không thể tránh thoát.

Thẩm Lạc thấy thế, đang do dự nên tiến lên hỗ trợ hay không, bỗng cảm thấy một cỗ áp bách cường đại không gì sánh được từ đằng xa truyền đến.

Hắn theo dấu vết nhìn lại, chỉ thấy cách đó mấy trăm trượng, một đạo hào quang màu tím như một vòng kiêu dương chậm rãi dâng lên.

Phía sau kiêu dương màu tím kia, một bóng người khom bước đứng đó, toàn thân tản ra sát khí sắc bén không gì sánh được, tay cầm Long Minh Hàn Thủy Cung, trên dây cài mũi tên lại không phải là hư quang ngưng tụ thành, mà là một mũi tên màu đem tím chân thực.

Độ cong cây cung không ngừng tăng lớn, dần dần tiếp cận hình trăng tròn, đầu mũi tên sáng lên kiêu dương càng ngày càng loá mắt, ở trong tích súc lực lượng, khiến cho Thẩm Lạc cảm thấy có chút kinh hãi.

Lúc này hắn mới hiểu ra, lúc trước Thất Sát giao chiến với hắn, căn bản không dùng toàn lực, nếu không lấy tu vi hắn bây giờ, có thể bỏ mình hay không còn khó nói, nhưng tuyệt đối không có phần thắng.

Thẩm Lạc thấy mũi tên Thất Sát này đã súc thế trọn vẹn, vội vàng cùng Phủ Đông Lai rút đi, sợ tác động đến.

Ngay lúc hai người vừa mới di động, trong nháy mắt mũi tên Thất Sát bắn ra.

"Vèo."

Thanh âm mũi tên phá không vang lên, lập tức bắn tới.

Tốc độ mũi tên kia thực sự quá nhanh.

Cơ hồ chỉ chớp mắt, một đoàn kiêu dương màu tím đã tới trước đầu Ma Hư Địa Long.

Trong miệng Ma Hư Địa Long cũng lấp loé tử quang, lôi điện oanh minh, một đoàn tử quang phun ra ngoài, cùng kiêu dương màu tím kia đụng vào nhau.

Làm cho người ngạc nhiên chính là, kiêu dương màu tím va chạm với tử điện vậy mà không lập tức nổ tung, trên cán tên sáng lên từng vòng từng vòng phù văn, thân tên vậy mà hai lần tụ lực, trong nháy mắt bạo phát ra.

Tử dương trước đầu mũi tên sinh sinh xé rách tử điện của Ma Hư Địa Long, một tiễn bay vào trong miệng nó.

Ma Hư Địa Long cũng hung hãn không gì sánh được, nuốt sống kiêu dương màu tím xong, còn kịch liệt giãy giụa, dưới cự lực vẫn đâm vào khiến cho ánh sáng Bát Quái Trận quanh người sụp đổ.

Theo kim quang băng tán, Cơ Dao cũng bị phản phệ, thân thể đột nhiên chấn động, không thể tiếp tục khống chế băng rua, lập tức đưa tay vẫy một cái, thuận thế thu hồi lại băng rua màu sắc rực rỡ kia.

Lúc này, kiêu dương màu tím bắn vào thể nội Ma Hư Địa Long cũng rốt cuộc bạo phát uy năng.

"Ầm ầm."

Một tiếng nổ mạnh rung khắp thiên khung, phần bụng Ma Hư Địa Long cực tốc bành trướng, bị tử quang xuyên suốt, chiếu rọi đến gần như biến thành trạng thái hơi mờ.

Cho đến khi thân thể Ma Hư Địa Long trướng thô gần gấp ba, thể phách nó rốt cuộc chống đỡ không nổi, ầm vang vỡ ra.

Trong lúc nhất thời, gió tanh lóe sáng, huyết vũ cuồng vung, vô số toái thi Ma Hư Địa Long băng liệt tứ tán, tản ra bốn phương tám hướng.

Thiên địa xung quanh rung mạnh không thôi, vốn núi lở lấp bằng sơn cốc, lần nữa phát sinh sụp đổ, khí lưu hỗn loạn bốn phía cuốn theo trận trận khói bụi, đúng là trống rỗng sinh ra mười mấy vòi rồng khổng lồ nối thiên địa.

Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai đã sớm thối lui ra xa, tạm thời không chịu ảnh hưởng, ngược lại Cơ Dao ở gần Ma Hư Địa Long, bị phong áp cường đại và khí lưu bạo loạn, chấn cho liên tục lùi về sau.

Thất Sát giống như vì một tiễn lúc trước thoát lực, giờ phút này được Hoa Ly ngăn trước người, hai tay nàng mở ra một màn sáng nửa cung tròn, bảo hộ cả hai ở phía sau.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng lại, cẩn thận tìm trong hư không khối la bàn kia.

Vật kia chính là chìa khoá mở ra bí cảnh, nếu bị phá hủy, bọn hắn sẽ rất khó rời đi.

Tìm tòi một phen, rốt cuộc hắn nhìn thấy.

Khối la bàn kia vẫn như cũ bị phong trong tinh thạch hổ phách, giờ phút này đang rơi vào trên mặt đất khu giao chiến.

Hắn do dự một chút, vẫn quyết định nhân cơ hội này, đến cướp đoạt la bàn.

Còn không đợi hắn hành động, dị biến lần nữa nảy sinh.

Trên bầu trời bỗng nhiên có một tia ô quang chớp động, trong hư không trống rỗng xuất hiện một tấm mạng nhện màu đen to lớn, bao phủ Cơ Dao vừa mới ổn định thân hình vào trong.

Thân ảnh Ly Châu lập tức vô thanh vô tức xuất hiện, tay cầm một cây độc mâu màu đen, đâm thẳng tới hậu tâm Cơ Dao.

Cơ Dao tựa hồ đã sớm phòng bị, lúc trước triệu hồi dải lụa màu cũng tự bay ra sau lưng kết trận, từng sợi từng sợi trùng điệp quấn nhau thành một mặt khiên tròn, nhìn như mềm mại vô lực, vậy mà trực tiếp ngăn trở một kích của Ly Châu.

Đồng thời, theo ngón tay nàng vẩy một cái, băng rua màu sắc rực rỡ ngăn đánh lén, lại chuyển thủ làm công, như rắn ra khỏi hang đâm thẳng tới Ly Châu, làm cho nàng kia vội vàng đón đỡ lui lại.

"Tốt cho Thất Sát ngươi, không liên thủ cùng ta, lại liên thủ với Tiên tộc? Yêu tộc các ngươi khi nào cùng một đội ngũ với Tiên tộc vậy?" Ly Châu ổn định thân hình, lập tức một ngón tay chỉ Thất Sát mắng.

Thất Sát căn bản không rảnh để ý, chỉ ăn vào đan dược, nhắm hai mắt lại.

"Hừ, vậy cũng tốt, các ngươi giờ phút này tiêu hao quá kịch liệt, lấy gì tranh đua với ta?" Ly Châu hừ lạnh một tiếng.

Nói xong, thân hình nàng đảo ngược, rơi thẳng xuống đất.

Thẩm Lạc cũng vội vàng thi triển độn thuật, thân thể xông ra, trong nháy mắt trong lòng bỗng nhiên vang lên thanh âm Phủ Đông Lai:

"Thẩm huynh, đừng đi qua."

Thẩm Lạc nghe vậy, động tác vô thức trì trệ, lúc này đã chậm sau Ly Châu một bước.

Thấy Ly Châu sắp vọt tới trước la bàn, một đạo tốn phong màu xanh nhanh hơn nàng một bước, chợt lóe lên bên cạnh nàng, vọt thẳng đến trước mặt.

"Chư vị không cần tranh đua, la bàn này là của ta, ha ha. . ." Hai tay Hạ Thiên Sơn hóa vũ vũ động, tiếng cười tùy ý.

Nhưng lúc hai chân gã biến thành câu trảo sắp chạm đến la bàn, trong nháy mắt một đạo hư quang màu đen đột nhiên từ lòng đất xông ra, một đầu hư quang màu đen dài hơn mười trượng ngưng tụ thành Ma Hư Địa Long đột nhiên xông tới, như thiểm điện há miệng nuốt gã vào trong bụng.

Xuyên thấu qua thân thể Địa Long gần như trong suốt, Hạ Thiên Sơn ở trong bụng nó, bị bảy, tám đoàn tử quang bao phủ, toàn thân như lửa cháy bị thiêu đốt kịch liệt, rất nhanh thần hồn tiểu nhân bay ra ngoài cơ thể gã.

Thần hồn gã thoát ly ra cơ thể mình dễ dàng, nhưng muốn từ thể nội Ma Hư Địa Long lao ra, lại không dễ như vậy.

Không bao lâu, thần hồn tiểu nhân của gã đã bị ngọn lửa nuốt hết, đốt thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận