Đại Mộng Chủ

Chương 1442: Bạch Hổ sát lực

"Tiểu tử muốn chết!" U Cuồng gầm thét một tiếng.

Gã không tùy tiện quay người, mà là chém một kiếm tới thân ngoại hóa thân phía trước, sau khi đánh lui hoá thân, gã mới vung đuôi dài dùng sức cuốn một cái, lần nữa cuốn Thẩm Lạc lên, giơ cao đến trước người.

U Cuồng trợn mắt nhìn Thẩm Lạc, hai trường kiếm trên tay giao thoa, như cái kéo cắt tới Thẩm Lạc.

Chỗ hai thanh trường kiếm giao thoa, từng tia từng sợi lôi điện màu đen không ngừng ngưng tụ, dần dần tạo thành một đoàn lôi cầu màu đen rung động kịch liệt, ở trong phóng xuất ra trận trận linh áp cường đại, khiến hư không vặn vẹo theo.

Thẩm Lạc thấy thế, biết đây chính là sát chiêu, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Hắn gầm thét một tiếng, toàn lực thôi động Huyền Dương Hóa Ma, ma khí Xi Vưu cùng Thuần Dương lực tuôn ra, thân thể lập tức phát sinh dị biến, vảy rồng và ma giáp đồng thời bao trùm, trên đầu sinh ra sừng rồng dữ tợn, một con mắt dọc ở mi tâm nổi lên.

Cùng lúc đó, khí tức trên người hắn cũng phi tốc tăng vọt, trong giây lát đạt đến Chân Tiên trung kỳ đỉnh phong.

Nhìn thấy Thẩm Lạc đột nhiên phát sinh biến hóa như thế, U Cuồng cũng ngạc nhiên một hồi, bất quá không chút sợ hãi, huyền lôi bí thuật của gã đã tụ lực xong.

"Chém."

U Cuồng gầm thét một tiếng, Song Kiếm giảo sát xuống, một đoàn lôi cầu màu đen ngưng thực không gì sánh được bắn ra, thẳng đến tim Thẩm Lạc.

Cùng lúc đó, khí tức quanh người Thẩm Lạc phóng ra ngoài, trong lúc hét vang từng vòng từng vòng kình khí vô hình vọt mạnh ra, lúc này chấn đuôi dài U Cuồng ra.

Ngay lúc thoát khốn, Thẩm Lạc tự biết không thể tránh né, cũng dứt khoát không né tránh, mà bước tới một bước, Thuần Dương phi kiếm trên tay giơ cao, trảm xuống lôi cầu màu đen.

"Hắc hắc, muốn chết." U Cuồng thở dốc một hơi, cười nói.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một tiếng nổ rung khắp thiên khung vang lên!

Trước một khắc lôi cầu màu đen tiếp xúc với mũi kiếm, một khối gương đồng tám góc từ bên cạnh vượt lên trước bay tới, mặt ngoài toả ra bạch quang chói mắt sáng như tuyết, ngăn ở giữa.

Trong ánh sáng chói lòa kia, thời không phảng phất ngưng trệ lại, hết thảy đều ngừng lại.

Nhưng theo tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bạch quang như đồ sứ bị chém vỡ vụn thành từng mảnh, sụp đổ ra.

Lấm ta lấm tấm quang huy tuyết trắng không tiêu tán, mà dần dần ngưng tụ thành một vòng xoáy xoắn ốc to lớn, điên cuồng thôn phệ điện quang màu đen do lôi cầu màu đen bạo liệt phát tán ra.

Quang mang hai màu trắng đen đan vào nhau, đại lượng điện quang màu đen bị nuốt vào trong vòng xoáy, mà ánh sáng màu trắng ở trung tâm vòng xoáy cũng trở nên càng ngày càng hừng hực.

Rốt cuộc, vòng xoáy thôn phệ đến cực hạn.

"Ầm" một tiếng bạo hưởng, vòng xoáy băng tán, gương đồng tám góc cũng vỡ ra theo.

Một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được trùng kích từ trên thân kính bạo tạc khuếch tán ra, triệt để đánh nát lực lượng lôi cầu màu đen đã tiêu hao rất nhiều.

Gió lốc cuồng bạo thổi ra, cuốn theo từng tia từng tia hắc điện, dư uy còn sót lại cũng đủ khiến một tu sĩ Chân Tiên trọng thương.

Nhưng trong cơn bão táp này, một đoàn ánh lửa xích hồng phát sáng lên.

Thân ảnh Thẩm Lạc từ trong gió lốc vọt ra, trường kiếm trong tay giơ cao, chém xuống đầu U Cuồng.

Ánh mắt U Cuồng co rụt lại, cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm.

Còn không đợi gã suy nghĩ kỹ, bỗng nghe trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm mãnh hổ, một cột sáng màu trắng từ phía tây bầu trời quán chú xuống.

"Đây là. . . Bạch Hổ sát lực!" U Cuồng lần nữa chấn kinh.

Gã không nghĩ tới, Viên Thiên Cương vậy mà đơn độc dẫn Bạch Hổ lực, là sát lực thịnh nhất trong Tứ Tượng, nếu không có Tứ Tượng Thiên Thời đại trận cân bằng, một khi nguồn lực lượng này hạ xuống, nếu không được dẫn dắt, sẽ không còn phân chia nhân ma, tất cả đều bị tàn sát, sức mạnh này đúng là mang tính hủy diệt.

"Ngươi điên rồi sao, muốn bách tính Trường An chôn cùng sao?" U Cuồng gầm thét lên.

"Xem ngươi chịu được không?" Tế đàn bên kia, hai mắt và hai tai Viên Thiên Cương có một đạo tơ máu như tiểu xà uốn lượn chảy xuống, hiển nhiên bị phản phệ cực lớn.

Mắt U Cuồng sáng lên, lúc này mới chú ý tới, chỗ cột sáng màu trắng kia hạ xuống cũng không phải là phía bên mình, mà là đuổi theo bóng người vọt lên giữa không trung.

"Đúng là điên. . ." U Cuồng giận mắng một tiếng, quay người muốn trốn.

Trong cột sáng màu trắng, toàn thân Thẩm Lạc phun ra huyết dịch, biến mất trong bạch quang thiêu đốt.

Mắt dọc ở mi tâm hắn nhắm chặt, ở trong có máu tươi chảy ra, trên mặt lại mang theo ý cười dữ tợn.

Cột sáng màu trắng bao phủ trên người hắn dần dần co vào, cuối cùng ngưng tụ trên Thuần Dương phi kiếm trong tay hắn, hóa thành một đạo ánh kiếm màu trắng xông thẳng tới chân trời.

"Giết."

Một tiếng gầm thét mang theo sát ý vang lên, hai tay của hắn huy kiếm trùng điệp chém xuống, một đường bạch quang từ trên trời rủ xuống, hóa thành kiếm quang ngàn trượng bổ về phía U Cuồng.

U Cuồng hoảng sợ, thân hình chớp nhoáng trốn chạy, lại phát hiện chính mình từ đầu đến cuối bị một cỗ sát ý nồng đậm bao phủ.

Thân hình của gã vừa mới bay ra khỏi phạm vi hoàng cung, đạo kiếm quang tuyết trắng kia đã trống rỗng chém xuống đỉnh đầu gã, căn bản không thể tránh thoát.

"Không. . ." Trong miệng gã gào thét một tiếng, trường kiếm giao nhau nâng lên đón đỡ.

Hai thanh trường kiếm ứng thanh đứt gãy, ánh kiếm màu trắng xẻ dọc theo thân thể U Cuồng, hết thảy đều kết thúc.

"A. . ."

Một tiếng rú thảm im bặt dừng lại, lại là thanh âm của U Đồng, trong nháy mắt kiếm quang chém xuống, nó cũng bị khóa chặt, mấy lần muốn tách ra khỏi thể nội U Cuồng, cuối cùng vẫn thất bại.

Thân thể cả hai dưới kiếm quang tuyết trắng dần dần tan rã, cho đến khi biến thành tro bụi.

Trên quảng trường, Thẩm Lạc từ trên trời rơi xuống, té ngã trên mặt đất.

Thân thể của hắn đã khôi phục hình người, trên thân không có nửa điểm vết thương, nhưng sắc mặt lại trắng bệch không gì sánh được, hai mắt vằn vện tia máu, một bộ dạng khí huyết trống rỗng.

"Thẩm Lạc, ngươi thế nào?" Viên Thiên Cương mở miệng hỏi.

Hóa thân của lão, lúc trước không tiếc nổ tung gương đồng tám góc để giúp Thẩm Lạc ngăn lại một kích kia, nên đã đã tiêu hao hết pháp lực, không cách nào tiếp tục duy trì.

"Còn chưa chết. . ."

Toàn thân Thẩm Lạc đau nhức kịch liệt, phảng phất xương cốt vỡ vụn, nằm trên mặt đất không thể động đậy.

Lúc này, một viên đan dược vàng óng, nổi lơ lửng bay xuống trước người hắn.

"Trước mắt còn không phải lúc nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian khôi phục điều tức, chúng ta mau chóng phong ấn Đào Yêu Yêu kia, ta có thể cảm nhận được, Đại Nhạn Tháp bên kia đang gặp đại phiền toái." Viên Thiên Cương thúc giục.

Thẩm Lạc trùng điệp thở dài, giãy giụa ngồi dậy, mặc dù đau nhức kịch liệt khiến gương mặt khóe miệng hắn không khỏi run rẩy, nhưng vẫn cố nén tiếp nhận đan dược, nuốt vào.

Nương theo một dòng nước ấm chậm rãi trượt vào trong bụng, hắn lập tức khoanh chân nhắm mắt điều tức.

Viên đan dược này có linh lực thập phần dồi dào, đẳng cấp tất nhiên vô cùng cao, Thẩm Lạc mới điều tức một lát, dược lực còn chưa hoàn toàn tan ra, đau đớn trên thân đã giảm phân nửa, cảm giác khốn cùng trong đan điền cũng dần dần biến mất.

"Đã được chưa?"

Chỉ là còn không đợi hắn hoàn toàn hấp thu dược lực, Viên Thiên Cương bên kia đã lần nữa thúc giục.

"Tiền bối, ta chỉ là tu sĩ Chân Tiên, ngài không khỏi quá mức hà khắc với ta đấy chứ." Thẩm Lạc chỉ biết im lặng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận