Đại Mộng Chủ

Chương 1424: Lấy rượu

Thời gian kế tiếp, Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh một đường trở về Trường An, vừa đi vừa nghỉ, vui chơi giải trí, ngược lại khó có được một đoạn thời gian thư thái như thế.

Chỉ là lúc tới gần Trường An, Lục Hóa Minh đột nhiên nhận được mật lệnh quan phủ, bảo y đi xử lý chuyện khác, lúc này mới kết thúc khoảng thời gian tốt đẹp hai người kết bạn đồng hành, Thẩm Lạc đành phải một mình đi đường.

Trăm dặm bên ngoài Trường An thành, gần Chung Nam sơn là rừng đào ngàn cây.

Đến mùa xuân tháng ba, khắp núi là hoa đào, trăm ngàn mẫu rừng đào đua sắc, hoa hương sơn dã, dẫn tới phượng điệp vô số.

Trong Trường An thành, bất luận là quan lại quyền quý, hay là dân chúng thấp cổ bé họng, ở thời điểm này đều sẽ mang nhà mang người đến đây du xuân dạo chơi, thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ, mua thêm vài ấm đào hoa tửu do cánh hoa ủ thành.

Đây cơ hồ đã là lệ cũ đón xuân của Trường An thành.

Bởi vậy, tại chỗ bên ngoài trăm ngàn mẫu rừng đào này, dần dần tạo thành một tiểu trấn tụ cư lấy cất rượu làm chủ nghiệp.

Trước mắt tự nhiên không phải thời tiết cuối xuân, mà đã qua giữa hè, gần lập thu, ở Đào Lâm trấn chẳng những không có lữ khách đến đây du lãm, ngay cả rất nhiều khách sạn tửu lâu buôn bán, bởi vì không có sinh ý, nên đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.

Lúc này Thẩm Lạc một thân một mình đi tới Đào Lâm trấn.

Hắn dĩ nhiên không phải vì ngắm hoa, mà là được Lục Hóa Minh nhờ vả, đến trấn tìm một quán rượu tên là "Đào Hoa ổ".

Lão bản quán rượu này không giống nhà khác, không chỉ biết dùng hoa đào nhưỡng tửu, đồng thời cũng có thể dùng Đào Nhục Quả nhưỡng ra một loại rượu trái cây, khẩu vị trong chua có cay, mùi thơm độc nhất ở Đào Lâm trấn này.

Bất quá, loại Đào Nhục Quả Tửu sản xuất có chu kỳ ngắn, không bằng rượu khác, cho nên thời gian bảo tồn rất ngắn, cũng chỉ có thời tiết mùa này mua được, hết thời gian thì phải chờ đợi năm sau mới mua được.

Cũng chính vì duyên cớ này, Thẩm Lạc mới đáp ứng giúp Lục Hóa Minh vội vàng đến đây mua hai vò rượu trái cây này.

Trên thị trấn sinh ý quạnh quẽ, đại đa số cửa hàng không phải triệt để đóng cửa, chỉ hé mở cửa, Thẩm Lạc y theo Lục Hóa Minh miêu tả một mực từ đầu thôn trấn đi tới một đầu khác, tại một góc rẽ thấy được tửu chiêu "Đào Hoa ổ".

Đây là một cửa hàng nhỏ cô tửu chuyên môn buôn bán, không thiết bàn ghế chiêu đãi, chỉ có một cánh cửa mở, rượu mua mang đi, giá cả coi như công đạo, Đào Hoa tửu một lượng một bình, mười lượng một vò, Đào Quả tửu một lượng rưỡi một bình, mười lăm lượng một vò.

Bất quá trên bảng thông báo, giấy trắng mực đen viết thật to hai chữ "Đã hết."

Thẩm Lạc nhìn hai chữ kia, trong lòng ai thán một tiếng, nghĩ chắc là đi một chuyến tay không rồi.

Nhưng đã đi đến nơi này, cũng nên đi lên hỏi một câu, mới bằng lòng bỏ qua.

Hắn còn chưa tới phụ cận, đã nghe thấy trong cửa hàng có một thanh âm nữ tử giòn tan truyền đến:

"Khách nhân ngươi sao lì lợm như vậy, đã nói với ngươi mười mấy lần, hai vò rượu này là giữ cho khách quen, không thể bán cho ngươi, sao lại không nghe hả?"

"Tiểu cô nương, khách quen ngươi lưu hắn hai vò, tổng cộng ba mươi lượng, ta đưa ngươi mười lượng bạc, ngươi bán ta một bầu, vậy là chu toàn rồi?" Bên ngoài ổ cửa nhỏ của cửa hàng, một nam tử ung dung thân bọc lấy áo lông chồn tuyết trắng, không chịu từ bỏ năn nỉ.

Bên hông gã lơ lửng một ngọc bội phỉ thúy, phía trên có linh khí nhàn nhạt, xem ra không phải phàm vật.

Thẩm Lạc đi tới phía trước, tới bên cạnh nam tử áo lông chồn, nhìn thấy bên trong ô cửa nhỏ đứng đấy một tiểu nha đầu thanh tú động lòng người, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cột một bím tóc, mặc trên người lưu loát, bên hông còn quấn quanh một tạp dề vải màu xám, nhìn thập phần khôn khéo già dặn.

"Chủ quán, còn có Đào Quả Tửu không?" Thẩm Lạc hỏi.

Tiểu nha đầu kia nghe vậy, không khỏi liếc mắt.

Thẩm Lạc thấy thế mới kịp nhớ tới, ngoài cửa hàng đã dán hai chữ "Đã hết", hắn đúng là biết rõ còn cố hỏi.

"Cái kia. . . Có thể bán ta một bầu, chỉ một bầu là được." Thẩm Lạc có chút xấu hổ nói.

"Lại tới một tên, không bán không bán. Hai vò rượu này là lưu lại cho khách quen, nói không bán thì kiên quyết không bán." Thiếu nữ không kiên nhẫn khoát tay áo, làm bộ muốn đậy tấm cửa nhỏ lại, triệt để không tiếp tục buôn bán nữa.

"Ai, đừng nha. . ." Nam tử áo lông chồn thấy thế, vội vàng đưa tay muốn cản, lại bị ánh mắt thiếu nữ trừng nên rụt trở về.

Nam tử áo lông chồn ngượng ngùng thu tay lại.

Thẩm Lạc quay người muốn đi gấp, trong đầu đột nhiên loé lên linh quang, nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Chủ quán, hai vò rượu này lưu cho khách quen, có phải là một người tên Lục Hóa Minh không?"

"A, làm sao ngươi biết?" Thiếu nữ quả nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, hoàn toàn yên tâm.

Trước đó Lục Hóa Minh đã nói, chính mình mỗi năm sẽ đến nơi này mua hai vò rượu, trước giờ đã liên tục bảy tám năm, nếu vậy chính là khách quen trong khách quen.

Chỉ là lúc trước y không nói đến chuyện rượu này không dễ mua, Thẩm Lạc mới có thể suy đoán, khách quen mà tiểu nha đầu kia nói, có lẽ chính là Lục Hóa Minh.

"À, năm nay hắn có việc không tới được, sợ làm trễ nải tửu kỳ, nên nhờ ta tới lấy giúp hắn." Thẩm Lạc vội vàng nói.

"A, ngươi làm sao chứng minh?" Thiếu nữ đánh giá Thẩm Lạc, hoài nghi hỏi.

"Cái này. . . Hắn thật đúng là không có bằng chứng gì." Thẩm Lạc gãi đầu một cái, lập tức cảm thấy có chút khó khăn.

"Vậy ta làm sao tin tưởng ngươi, không phải dùng cái tên là đến lừa gạt ta chứ?" Thiếu nữ nhíu mày, chống nạnh nói.

Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, lập tức nảy ra ý hay.

Hắn vung tay lên, trong lòng bàn tay bốc lên hơi nước, trước mặt thiếu nữ mở ra một màn nước, phía trên lưu quang lưu động, hình ảnh Lục Hóa Minh sinh động như thật hiện lên trên đó.

"Cô nương mời xem, nếu ta không biết Lục Hóa Minh, tất nhiên sẽ làm không được như vậy." Thẩm Lạc nói.

Thiếu nữ nhìn thoáng qua màn nước, đôi mắt lập tức sáng lên, bởi vì phát hiện nam tử trong đó quả thật là Lục Hóa Minh, cũng sợ hãi thán phục chiêu Thần Tiên thuật pháp này của Thẩm Lạc.

"Xem ra ngươi thật biết Lục đại ca, vậy hai bình này ngươi lấy giúp đi, bất quá tiền mua hắn còn chưa đưa." Thiếu nữ nhẹ gật đầu, nói.

"Không sao, ta đưa, ta đưa." Thẩm Lạc vội vàng nói.

Thiếu nữ thu ngân lượng, lúc này xoay người đi đến phía sau kệ hàng, lấy hai vò Đào Quả Tửu cuối cùng xuống, đặt ở trên quầy chỗ ô cửa nhỏ, giao cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc đang muốn nhận rượu, hai đại thủ bên cạnh đột nhiên đưa qua, ôm quyền với Thẩm Lạc.

"Vị đạo hữu này, Đào Quả Tửu này có thể để tại hạ một vò không?" Nam tử áo lông chồn kia cười rạng rỡ, mở miệng hỏi.

"Mua giùm người, thứ cho không thể nhường lại." Thẩm Lạc đáp lễ lại, cũng không muốn dây dưa.

"Không cần một vò, một bầu, một bầu là được." Nam tử áo lông chồn thấy thế lập tức đổi giọng, không mang theo vẻ mảy may do dự đưa lên một ngón tay.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, thấy trên ngũ quan tuấn lãng của gã tràn đầy vẻ chờ mong, một đôi mắt màu hổ phách lóe lên vẻ chờ đợi, hầu kết càng nhịn không được khẽ động theo nước bọt nuốt xuống.

Xem bộ dạng này, chính là con sâu rượu trong bụng gã đã bị câu dẫn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận