Đại Mộng Chủ

Chương 1836: Di chỉ

"Tình huống lần này phức tạp hơn dự đoán nhiều, bất quá chúng ta tới sớm, cũng coi như chiếm thiên thời, chỉ cần trước một bước tìm được Bắc Minh Côn, có thể lại chiếm thêm mấy phần địa lợi, đến lúc đó hươu chết vào tay ai, vẫn chưa biết được." Thẩm Lạc trầm ngâm thật lâu, nói.

"Thẩm huynh nói có lý, bọn chúng tất nhiên cũng chạy tìm Bắc Minh Côn, đến lúc đó khó tránh náo loạn, chúng ta cứ tuỳ cơ ứng biến." Ngao Hoằng cười nói.

Mấy người Lệ Yêu thoáng nhìn qua nhau, cũng không cảm thấy được an ủi bao nhiêu, nhưng đã đến đây, bây giờ nửa đường bỏ cuộc, hiển nhiên đã không còn kịp rồi.

"Bọn chúng đang đuổi theo chúng ta, chúng ta cần tăng thêm tốc độ." Dứt lời, Thẩm Lạc dẫn đầu tiếp tục lao xuống đáy biển.

Lần này cũng không lâu lắm, bọn hắn đã phát hiện chỗ sâu trong đáy biển, xuất hiện một ảnh tử lờ mờ màu đen, cao thấp xen vào nhau, nhìn giống như rừng rậm to lớn.

Khi bọn hắn đến gần, thì kinh ngạc phát hiện, ảnh tử to lớn kia, lại là một thành trì bằng đá to lớn kéo dài mấy trăm dặm.

Trong thanh trì xây kiến từng tòa kiến trúc phân bố không đều, hình dạng và cấu tạo khác nhau, vô cùng to lớn thần bí, thậm chí có kiến trúc to mấy trăm trượng, nguy nga như sơn nhạc.

Bất quá khi nhìn từ xa, trong thành hoàn toàn tĩnh mịch, giống như một Quỷ thành hoang phế thật lâu.

"Chẳng lẽ Đại Cừ Quốc?" Nhiếp Thải Châu không khỏi kinh ngạc nói.

"Chẳng trách lúc trước đã cảm thấy thành trì "Đại Cừ" kia quá mức nhỏ hẹp, hiện tại xem ra, nơi đó hơn phân nửa vốn chỉ thuộc một phần của di chỉ Đại Cừ Quốc, toà di chỉ trước mắt mới đúng Đại Cừ Quốc chân chính." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, nói.

Hắn nhìn quần thể kiến trúc vô cùng to lớn kia, trong lòng không khỏi cảm khái, năm đó Đại Cừ Quốc tồn tại trên thế gian, không biết cảnh tượng còn tráng lệ đến mức nào?

"Đi thôi." Thẩm Lạc nói.

Nơi đây đã nằm thật sâu dưới đáy biển, thủy áp nặng nề, coi như tu vi mọi người cũng đã cao sâu, nhưng bước tiến lên bắt đầu có chút khó khăn.

Trừ vấn đề đó, Thủy linh khí nơi đây cũng dị thường nồng đậm, hơn xa thành trì "Đại Cừ" kia, trong di chỉ cũng sinh sôi nhiều linh quáng, linh thảo Thủy thuộc tính trân quý.

Thân gia Thẩm Lạc phong phú, nên không quá coi trọng những vật liệu trân quý này, đám người Kính Yêu, Lệ Yêu, Nguyên Khâu lại mừng rỡ như nhặt được chí bảo, ven đường gặp phải linh tài, đều bỏ vào trong túi.

"Đông Hải Uyên không hổ đầu nguồn thủy mạch Đông Hải, quả nhiên như một bảo địa." Nguyên Khâu thu hoạch tương đối khá, hưng phấn nói.

"Chuyện đó còn phải nói." Ngao Hoằng thản nhiên nói.

"Lúc trước ngươi tranh luận muốn theo, chẳng lẽ thừa cơ hội lần này vơ vét linh tài?" Nhiếp Thải Châu nhìn Nguyên Khâu nói.

"Hắc hắc, Nhiếp tiên tử quả nhiên hiểu người." Nguyên Khâu không chút xấu hổ, cười nói.

Nhiếp Thải Châu lườm gã một cái, cũng không nói thêm.

"Địa phương kế tiếp chúng ta muốn đi phi thường nguy hiểm, cẩn thận có mệnh lấy linh tài, mà không có phúc sử dụng." Ngao Hoằng khẽ nói.

"Không sao, Thẩm đạo hữu có không gian pháp bảo, một hồi đến địa phương nguy hiểm, ta sẽ trốn vào trong đó." Nguyên Khâu chẳng hề để ý nói.

Gã và Thẩm Lạc có giao dịch trọng yếu, đi theo mấy người chiếm chút tiện nghi, Thẩm Lạc hẳn sẽ không trách tội, về phần những người khác nhìn gã thế nào, Nguyên Khâu không thèm quan tâm.

Sắc mặt Ngao Hoằng trì trệ, tuy rằng đã biết được bộ mặt thật của Nguyên Khâu, nhưng cũng không ngờ da mặt đối phương dầy như vậy, gã nói đến quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng, như thế cũng được xem như một môn bản sự.

Vào thời khắc này, Thẩm Lạc đang bay phía trước đột nhiên dừng thân hình, đưa tay ngăn cản mọi người lại, đôi mắt nhìn về phía trước.

"Thẩm huynh, thế nào?" Ngao Hoằng thấy vậy, cũng không tiếp tục để ý tới Nguyên Khâu, mà nhìn phía trước.

"Có thứ gì đó đang ẩn núp phía trước, mọi người cẩn thận!" Thẩm Lạc bình tĩnh nói.

Đám người Ngao Hoằng nghe vậy cả kinh, vội vàng vận khởi thần thức dò xét phía trước, nhưng khi dò xét lại không phát hiện điểm nào dị thường.

Thẩm Lạc cũng chỉ phát giác phía trước có khí tức khác thường, nhưng đối phương ẩn thân nơi nào, hắn nhất thời cũng dò xét không rõ.

Nguyên Khâu lẩm bẩm, tay áo vung về phía trước, bên trong tay áo gã có lít nha lít nhít mấy trăm tiểu trùng màu lam lớn chừng ngón cái lao ra.

Những tiểu trùng hình dạng như thiên ngưu, trên đầu có hai xúc tu thật dài, toàn thân bán trong suốt, trong cơ thể ẩn hiện lam quang như sợi tơ, giống như thân thể được tạo thành từ nước, dưới áp lực nước áp bách lại không hề bị ảnh hưởng.

Tiểu trùng màu lam đang nhanh chóng khuếch tán, chỉ mấy hơi thở đã khuếch tán phạm vi mấy trăm trượng.

Ngao Hoằng thấy vậy, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường.

Dùng tiểu trùng dò xét hành tung địch nhân, thủ đoạn như thế chỉ tu sĩ cấp thấp mới dùng, sau khi đạt cảnh giới Chân Tiên kỳ, vô luận tu sĩ hay yêu thú, thủ đoạn che giấu khí tức đã mười phần cao minh, linh trùng há có thể dò xét được?

Trong lòng của Ngao Hoằng vừa chuyển qua những ý niệm này, bên trái phía trước hơn mười tiểu trùng màu lam đột nhiên không một dấu hiệu trở nên rối loạn, chúng nó gia tốc lao đến phía trước một chút, sau đó há miệng cắn xé thứ gì.

Nước biển nơi đó chợt hiển hiện một lam ảnh, nhìn tựa như một loại đại ngư nào đó, lam ảnh nhìn như đại ngư quay đầu phi độn nơi xa, thế nhưng tiểu trùng màu lam gắt gao bám chặc cắn xé lam ảnh đại ngư, những tiểu trùng xung quanh cũng đồng loạt bay nhào qua.

Ngao Hoằng không khỏi trợn mắt thật lớn, thần sắc khó tin.

Thần thức của gã đã dò xét qua nơi đó, cũng không phát giác dấu hiệu không ổn, tiểu trùng của Nguyên Khâu vậy mà có thể phát giác sự tồn tại của lam ảnh!

Tuy gã đang suy nghĩ, nhưng động tác không chậm chút nào, cong ngón búng một cái.

Một đạo kim ảnh thương tuột tay bắn ra, chợt loé rồi quán xuyên lam ảnh kia.

Lam ảnh kêu rên một tiếng, hiển lộ thân ảnh một đầu yêu thú kỳ dị, nửa thân dưới dạng ngư, nửa thân trên hình người, lam sắc ngư lân phủ kín làn da, nhìn thập phần kì lạ.

Giữa bụng nhân ngư bị kim ảnh thương xuyên thủng thành một động lớn, vậy mà không vẫn lạc, trên thân nhân ngư phát sáng lam quang, trong nháy mắt lấp đầy động lớn, sau đó nhanh chóng bỏ chạy nơi xa.

"Có chút ý tứ, Kính Yêu." Thẩm Lạc nhíu mày, nhìn Kính Yêu bên cạnh.

Kính Yêu từng phối hợp với Thẩm Lạc nhiều lần, lập tức minh bạch ý của hắn, bấm niệm pháp quyết thôi động cổ kính trong tay.

Phía trước nhân ngư trống rỗng xuất hiện một mặt kính ảnh màu lam, một mảnh lam quang bao phủ đến.

Nhân ngư cả kinh, lách mình tránh né, nhưng không thể tránh thoát, thân hình chợt biến mất trong lam quang, sau một khắc xuất hiện trước mọi người không xa, nó đã bị thần thông của cổ kính truyền tống.

Không chờ nhân ngư kịp phản ứng, Thẩm Lạc búng tay, phóng xuất một đạo xích sắc kiếm khí đâm vào thân thể nhân ngư, chợt xoắn một phát.

Kiếm khí ẩn chứa Hỏa lực kinh người, trời sinh tương khắc Thủy lực, Âm thanh "Xùy xùy" nổi lên.

Thân thể nhân yêu bị chém thành mấy khúc, nhưng không thấy chút huyết dịch nào, trên những đoạn thân thể của nó phát sáng lam quang, vậy mà nhanh chóng dung hợp.

"Đến như vậy còn vô sự?" Thẩm Lạc không khỏi kinh ngạc.

Nhiếp Thải Châu, Ngao Hoằng, Lệ Yêu sau khi kinh ngạc, cũng đồng thời xuất thủ công kích.

Một đạo lam quang tản mát hàn khí kinh người, một đạo tử sắc lôi điện, một đoàn lam vụ ẩn chứa công kích thần hồn, đồng thời công kích thân thể nhân ngư.

Thân thể nhân ngư chưa kịp dung hợp thành hình đã bị đánh tan nát lần nữa, gần như biến thành từng khối huyết nhục, thậm chí ngay cả phần đầu cũng bị đánh đến bạo liệt thành bốn năm khối.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhân ngư đã lâm vào thảm cảnh như vậy, thế mà vẫn không vẫn lạc, từng khối huyết nhục vỡ vụn chớp động lam quang hơi yếu, lần nữa dung hợp, nhưng lần này tốc độ dung hợp có phần chậm chạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận