Đại Mộng Chủ

Chương 1105: Dị dạng

"Nếu Ngao huynh nói như vậy, Thẩm mỗ sao lại không đáp ứng, chỉ là không biết ngươi sẽ dùng bao lâu?" Thẩm Lạc nhìn Ngao Hoằng, nghĩ thầm y mượn hai món bảo vật này để làm gì, cân nhắc một chút vẫn không hỏi ra miệng.

"Đa tạ Thẩm huynh, hai ba ngày tất sẽ trả." Ngao Hoằng có chút kích động nói.

Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hắn bị ma khí quấn thân, toàn bộ nhờ Trảm Ma Tàn Kiếm mới có thể trấn áp, cũng không thể để nó rời khỏi người quá lâu.

Hắn lấy ra Trảm Ma Tàn Kiếm và Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu, đưa tới. Ngao Hoằng vội vàng đón lấy.

Thẩm Lạc lại chỉ cách thôi động hai kiện bảo vật này, Ngao Hoằng dụng tâm nhớ kỹ, rất nhanh cáo từ rời đi.

Nhìn thân ảnh Ngao Hoằng biến mất, Thẩm Lạc quay người trở về phòng, cũng không nhàn rỗi, lật tay lấy ra bình ngọc vừa mới lấy được, đổ ra một giọt Nhất Nguyên Chân Thủy, nâng ở trong lòng bàn tay.

Thuỷ linh khí phát ra nồng đậm không gì sánh được, không bao lâu, cả tòa lầu các trở nên ướt át không gì sánh được.

Người áo đen cho hắn Nhất Nguyên Chân Thủy khá tinh thuần, không dưới giọt của hắc hùng tinh kia.

Thẩm Lạc vận chuyển công pháp vô danh, hấp thu Thủy linh lực trong chân thuỷ.

Một đêm trôi qua, Thẩm Lạc hấp thu một phần mười tinh hoa giọt chân thủy này, pháp lực tinh tiến một chút.

Sắc trời sáng lên, hắn từ trong mật thất tu luyện đi ra, thần sắc nao nao.

Trên mặt bàn phòng khách lẳng lặng đặt một hộp thanh ngọc, dài hơn hai thước, oánh oánh phát sáng, nhìn không phải là phàm vật.

"Có người đã đến!" Sắc mặt Thẩm Lạc trầm xuống.

Hắn đã bày mấy tầng cấm chế quanh gian phòng, những cấm chế này mặc dù không phải Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, nhưng khá cao minh, lại có người tiến vào mà chính mình không phát giác chút nào, rốt cuộc là ai?

Ý niệm trong lòng Thẩm Lạc chuyển động, phất tay phát ra hai đạo lam quang, ngưng tụ thành hai bàn tay màu xanh lam, nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra.

Hắn hơi biến sắc, trong hộp ngọc để thình lình chính là Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu và Trảm Ma Tàn Kiếm.

"Là Ngao Hoằng tới! Hắn trả lại hai món bảo vật này nhanh như vậy? Đã dùng xong?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc nhếch lên, nhưng cũng không lo lắng nhiều, thu hai vật và hộp ngọc màu xanh vào.

Vào thời khắc này, một hồi tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.

Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết tán đi cấm chế bên ngoài phòng, quay người mở cửa phòng, một bóng người đứng ở bên ngoài, lại là Minh Nguyệt kia.

"Minh Nguyệt đạo hữu." Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên vì Minh Nguyệt đến sớm như vậy, nhưng vẫn mỉm cười lên tiếng chào.

"Thẩm đạo hữu, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?" Minh Nguyệt vừa cười vừa nói.

"Ngũ Trang quan địa linh nhân kiệt, tối hôm qua ta ngồi tu luyện một đêm, mượn nhờ linh lực nồng đậm nơi đây, rất có thu hoạch." Thẩm Lạc cười ha ha nói.

Minh Nguyệt nghe vậy nhìn vào hướng mật thất, nơi đó còn có một cỗ Thủy linh lực nồng đậm đang dập dờn ở đó.

"Vậy là tốt rồi, Bách Trân yến sắp tổ chức, xin mời Thẩm đạo hữu dời bước đến Khai Minh điện chơi, ta còn phải đi thông tri các đạo hữu khác, trước xin lỗi không tiếp được." Minh Nguyệt rất nhanh thu tầm mắt lại, chắp tay, quay người bước nhanh rời đi.

Thẩm Lạc nhìn bóng lưng Minh Nguyệt, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, nhíu mày lại.

Huyền Âm Mê Đồng của hắn đã sớm đại thành, vừa rồi mặc dù ánh mắt Minh Nguyệt yên tĩnh, nhưng từ chỗ sâu ánh mắt gã thấy được vẻ ngưng trọng và ngờ vực vô căn cứ, Minh Nguyệt tựa hồ là mượn việc thăm hỏi, tới điều tra cái gì.

"Ngũ Trang quan xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm, lập tức thu hồi suy nghĩ.

Mặc kệ Ngũ Trang quan xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến hắn.

Thẩm Lạc nhìn về phía chỗ ở Ngao Hoằng bên cạnh, nơi đó cửa lớn rộng mở, hiển nhiên Ngao Hoằng đã rời đi.

Hắn nhún người nhảy lên, bay tới chỗ sâu Ngũ Trang quan.

Đêm qua, Minh Nguyệt đã báo cho hắn vị trí Khai Minh điện.

Lấy độn tốc của Thẩm Lạc, rất nhanh đã đến Khai Minh điện, sải bước đi vào.

Khai Minh điện không thể so với Lưu Ly điện hôm qua, trong điện bày đầy từng tấm bàn vuông, tu sĩ lưu lại hôm qua, giờ phút này hơn phân nửa đã đến, Ngao Hoằng cũng ngồi sau một tấm bàn vuông.

Chỉ là bầu không khí trong điện lại có chút ngột ngạt, không ít tu sĩ tụm năm tụm ba, bàn luận xôn xao.

"Ngao huynh, xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc đi đến bên cạnh Ngao Hoằng.

"Ta cũng không biết rõ, đêm qua trong Ngũ Trang quan giống như xảy ra chuyện gì, buổi sáng, đệ tử Ngũ Trang quan đều một bộ dạng vội vã cuống cuồng." Ngao Hoằng lắc đầu.

Thẩm Lạc nói thầm một tiếng quả nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì.

Gần nửa canh giờ trôi qua, tu sĩ tối hôm qua lưu lại rất nhanh tập trung trong Khai Minh điện .

"Trong quan xảy ra chút việc nhỏ, tại hạ phải xử lý, làm trễ nải chút thời gian, để chư vị đợi lâu." Tiếp Dẫn đạo nhân xuất hiện ở ngoài điện, vẻ mặt tươi cười đi vào.

"Tiếp Dẫn tiền bối." Tu sĩ trong điện thi lễ một cái.

"Mọi người nếu đã đến, xin ngồi vào vị trí, Bách Trân yến bây giờ bắt đầu." Tiếp Dẫn đạo nhân mỉm cười nói.

Người hầu đã sớm chờ đợi ở trong Khai Minh điện, liền lấy ra các loại tiên quả, bày ở trên mặt bàn trong điện.

Hơn mười nữ tử mĩ mạo mặc cung trang nghê thường đi vào trong điện, cạnh đại điện cũng tiến vào mấy tên nhạc sĩ đánh đàn thổi tiêu, tấu lên nhạc khúc uyển chuyển.

Những nữ tu nghê thường kia theo nhạc khúc, uyển chuyển nhảy múa, ca múa tôn nhau lên, hơn ca múa thế gian không biết bao nhiêu lần. Bên ngoài đại điện, một ít cỏ ngọc kỳ hoa cũng đung đưa theo, tựa hồ cũng đang khiêu vũ.

Quần tu trong điện thấy cảnh này, rất nhanh buông xuống ngờ vực vô căn cứ trong lòng, nhao nhao ngồi xuống, vừa nhấm nháp linh quả, thưởng thức ca múa, vừa đàm luận các loại kỳ văn dật sự tu tiên giới.

Thẩm Lạc cũng trầm tĩnh lại, nhấm nháp linh quả phía trước, tính toán khi nào Trấn Nguyên Tử trở về.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt qua một hai canh giờ, ca múa đã tận hứng, tiên quả trên bàn cũng rất nhanh được dùng hơn phân nửa, không ít tu sĩ đã muốn rời khỏi.

Chỉ là Tiếp Dẫn đạo nhân chưa tuyên bố yến hội kết thúc, mọi người đành phải tiếp tục lưu lại nơi đây.

"Có chút cổ quái nha." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, thần sắc đột nhiên hơi đổi.

Một tia ba động thần thức cực kỳ yếu ớt đảo qua người hắn, tựa hồ đang dò xét cái gì.

Tu vi Thẩm Lạc mặc dù không cao, tu vi trong mộng cảnh lại đạt đến Thiên Tôn cảnh, các loại kinh nghiệm thi pháp vẫn còn, điều khiển thần thức đạt đến cảnh giới cực kỳ tinh diệu, tự tin sẽ không cảm ứng sai.

"Chuyện gì xảy ra? Hẳn là Ngũ Trang quan cố ý lưu chúng ta ở chỗ này, thuận tiện cho bọn hắn dò xét cái gì?" Trong lòng của hắn thầm nghĩ.

Bất quá hắn còn muốn thỉnh cầu Trấn Nguyên Đại Tiên chữa trị gối ngọc, mặc dù phát giác được không ổn, nhưng cũng không để lộ ra.

Lại qua nửa canh giờ, Tiếp Dẫn đạo nhân vẫn như cũ ở nơi đó chuyện trò vui vẻ, nhưng tu sĩ phía dưới đã bắt đầu hết kiên nhẫn.

"Tiếp Dẫn tiền bối, đa tạ trân quả và ca múa Ngũ Trang quan, tại hạ đã thập phần tận hứng, chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, giờ phải cáo từ rời đi." Một tu sĩ áo xanh đứng lên, cáo từ nói.

"Thanh Vân đạo hữu cần gì phải gấp gáp, đợi chút nữa còn có một nhóm tiên quả sẽ đưa lên, trong nhóm tiên quả này có một loại Tẩy Tâm Quả, phục dụng nó còn có tác dụng gột rửa tâm linh, rất có tác dụng với Hoán Tâm Quyết của Thanh Vân đạo hữu." Tiếp Dẫn đạo nhân nói.

"Đa tạ hảo ý Tiếp Dẫn tiền bối, bất quá tại hạ xác thực có chuyện quan trọng tại thân, ngày khác sẽ trở lại Ngũ Trang quan." Tu sĩ áo xanh kia kiên định lắc đầu cự tuyệt.

Nói xong, người này ôm quyền về phía Tiếp Dẫn đạo nhân, quay người muốn đi ra phía ngoài.

Nhưng gã vừa muốn bước ra cửa điện, một đạo màn ánh sáng màu xanh đột ngột xuất hiện ở phía trước, chặn lại cửa lớn, ngăn trở đường đi.

Thân thể nam tử mặc thanh bào đụng một cái đến màn sáng, một cỗ đại lực nhu hoà tuôn ra, thân thể bạch bạch bạch lùi lại ba bước mới đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận