Đại Mộng Chủ

Chương 1970: Kéo dài

"Vừa rồi lúc đại chiến, Tổ Long ngươi bị thương nặng, lại nhiều lần thi triển thần thông Ma tộc tự lành, đám người trong tháp thì kẻ nào tinh thông nhất thần thông Ma tộc, cái này còn phải nói sao? Hơn nữa bên cạnh ta có một vị đạo hữu vừa mới tiến hành sưu hồn hai ma thủ của ngươi, tra được bên trong ẩn chứa lực lượng thần hồn thưa thớt, từ những tàn hồn kia hắn biết được kẻ đó tinh thông Tâm Ma đại pháp, nếu ta nghĩ không ra là các hạ, vậy thật sự là quá ngu ngốc rồi." Thẩm Lạc nhẹ thở ra một hơi, nói.

"Ha ha, tâm tư Thẩm đạo hữu nhạy bén, thông qua một chút manh mối vậy mà có thể nhìn ra hết thảy, bại trong tay ngươi cũng không oan uổng, muốn giết cứ giết đi. Bất quá trước khi chết, có thể để cho ta nhìn một chút vị đạo hữu tinh thông sưu hồn kia không? Để cho ta biết rõ thất bại trong tay người nào, chết cũng cam tâm." Tử tiên sinh cười khổ một tiếng, nói.

Thẩm Lạc từ chối cho ý kiến cười nhạt một tiếng, đột nhiên phất tay áo vung ra, một màn sáng trắng trong suốt hiện ra trước người hắn, chính là Sơn Hà Xã Tắc đồ.

Hắc quang chớp động bên ngoài ánh sáng trắng, rất nhiều chỉ đen mỏng manh hiển hiện ra, từng sợi phảng phất vật sống ý đồ xuyên thấu Sơn Hà Xã Tắc đồ, đáng tiếc đều bị ngăn lại.

"Tử đạo hữu tán thưởng tâm tư ta nhạy bén, bất quá Thẩm mỗ thấy tâm tư các hạ cũng sâu như biển. Những thứ này là tâm ma lực à? Các hạ mượn lúc nói chuyện, ngầm thi triển thần thông, nếu không phải ta đã sớm phòng bị, thật đúng là khó mà phát giác." Thẩm Lạc cười lạnh liên tục.

Tử tiên sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đột ngột chìm xuống, nhưng trong lòng thì chấn kinh đến tột đỉnh.

Tâm Ma đại pháp của gã đã tu luyện đến chín thành, những chỉ đen kia chính là tâm ma tử chủng, giỏi về vô thanh vô tức xâm nhập vào trong thân thể đối thủ, truyền bá tâm ma chủng, mọc rễ nảy mầm bên trong, là có thể điều khiển đối phương.

Những thứ tâm ma tử chủng này có thể nói là vô hình vô chất, vô thanh vô tức, dù là Thiên Tôn cũng chưa chắc có thể phát hiện ra, Thẩm Lạc này làm sao phát hiện ra được?

"Vèo" một tiếng duệ khiếu đột nhiên vang lên, một tia sáng mỏng manh từ trong Phệ Hồn đại trận bắn ra, thừa dịp tâm thần Tử tiên sinh chấn động, đâm vào mi tâm của gã.

Tử tiên sinh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng trên thân thần hồn tiểu nhân lại sáng lên một tầng hồn quang màu đen, nhanh chóng dũng mãnh lao tới chỗ mi tâm gã, tựa hồ muốn hủy đi tia sáng kia.

Keng keng keng. . .

Một hồi tiếng linh đang chói tai vang lên, Ngân Quang chung đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Tử tiên sinh, nhanh chóng gõ vang, từng đợt sóng âm tán hồn bao lại Tử tiên sinh.

Không chỉ như thế, hư không sau lưng Tử tiên sinh ba động cùng một chỗ, một lá cờ lớn bạch cốt hiển hiện ra, chính là Nhiếp Hồn Phiên.

Một mảnh bạch quang nhiếp hồn từ mặt phiên bắn ra, bao phủ lại thần hồn gã.

Chịu nhiều đả kích như vậy, rốt cuộc hồn quang thần hồn tiểu nhân Tử tiên sinh tán loạn, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.

Thẩm Lạc tăng thêm pháp lực bấm niệm pháp quyết thôi động Chiến Thần Tiên, Phệ hồn đại trận chợt mở rộng gấp bội, "Vèo" một tiếng hút thần hồn Tử tiên sinh vào.

"Như vậy là được rồi?" Hắn triệu hồi Chiến Thần Tiên, nói với hư không bên cạnh.

"Ừm, người tu luyện tâm ma đại pháp thì thần hồn vững chắc vô cùng, dù chúng ta có Phệ hồn đại trận, tỷ lệ thành công sưu hồn hắn cũng không đến ba thành, chỉ có thừa dịp lúc tâm thần hắn ba động mà chế trụ, mới có thể đánh mở tâm thần hắn." Trong hư không hiện lên xích quang, Hỏa Linh tử hiện ra.

"Vậy giao hắn cho ngươi, cần phải lấy được Tâm Ma đại pháp, cùng bí thuật phong ấn pháp tắc!" Thẩm Lạc giao Chiến Thần Tiên cho Hỏa Linh tử.

"Hắc hắc, yên tâm, cứ giao cho ta là được." Trong mắt Hỏa Linh tử nổi lên vẻ hưng phấn, tiếp nhận Chiến Thần Tiên rồi bắt đầu thi pháp thôi động, Phệ hồn đại trận lại lần nữa chuyển động ù ù.

Thẩm Lạc tế lên Sơn Hà Xã Tắc đồ, thu Hỏa Linh tử, Chiến Thần Tiên, Ngân Quang chung, và Nhiếp Hồn Phiên vào, lưu lại một vật bên ngoài, chính là tấm Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù của Tử tiên sinh.

Tấm linh phù của hắn đã bị Bắc Minh côn cướp đi, không ngờ nhanh như vậy lại tìm ra tấm mới, đã có vật này, hắn lại có vốn liếng chiếm lấy Thần Ma tỉnh.

Thẩm Lạc thu hồi Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù, bấm niệm pháp quyết thu lại Thuần Dương Thất Sát Kiếm trận, không gian xung quanh lập tức tán đi, hắn và Nhiếp Thải Châu xuất hiện ở bên ngoài.

Phụ cận Thần Ma trụ, bốn người Linh Sơn cùng Viên Tổ, Mê Tô, Đồ Sơn Đồng kịch chiến say sưa, vẫn không phân thắng bại.

Mà Thần Ma trụ non nửa bị ánh bạc xâm nhiễm, xem ra đã bị Bắc Minh côn dùng Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù luyện hóa gần hết.

Thân thể Bắc Minh côn bị Thái Cực đồ đen trắng bao phủ đã có thể miễn cưỡng động đậy, xem ra theo Thần Ma trụ bị luyện hóa, âm dương pháp tắc ảnh hưởng đến Bắc Minh côn đang không ngừng suy yếu.

Hắc Bạch chân quân vừa muốn áp chế mặt nạ màu đỏ, lại phải ngăn cản Bắc Minh côn luyện hóa, thực sự không thể ngăn cản hết thảy.

Về phần bên kia, Bạch Linh Lung cùng đám Tôn bà bà giao chiến với Bạch Xuyên. Bạch Xuyên đã triệt để rơi vào hạ phong, dựa vào vạn độc hồ lô, miễn cưỡng ngăn cản đám người công kích.

Độc trùng kỳ dị quanh người gã cũng đã thiếu mất một nửa, Phệ Nguyên Bàn Tằm chỉ còn ba con.

"Thải Châu, nàng đi tương trợ bọn Bạch Linh Lung, cần phải cướp đoạt được ba con Phệ Nguyên Bàn Tằm kia, vật này có tác dụng rất lớn với ta." Sắc mặt Thẩm Lạc xiết chặt, lập tức nói với Nhiếp Thải Châu.

Nhiếp Thải Châu từ đầu đến cuối đứng ngoài Thất Sát kiếm trận quan sát, không xuất thủ.

Bất quá nàng cũng không nhàn rỗi, không ngừng thi pháp khôi phục nguyên khí, giờ phút này pháp lực đã khôi phục hơn phân nửa, nghe vậy gật gật đầu, thân hình hóa thành một đạo kim quang bắn về phía Bạch Xuyên.

Toàn thân Thẩm Lạc đại phóng lôi quang, thẳng đến hướng Thần Ma trụ.

Bốn người Linh Sơn, Hắc Bạch chân quân, cùng đám Bắc Minh côn, Viên Tổ thấy Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu không bao lâu đã thoát khốn ra, Tổ Long lại không thấy tăm hơi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắc Bạch chân quân, đám người Tôn Ngộ Không đều vui mừng.

"Hừ, thật là một phế vật! Ngay cả ngăn cản Thẩm Lạc một lát cũng không nổi!" Bắc Minh côn lại trong lòng mắng to.

Y thật vất vả mới chiếm thượng phong với Hắc Bạch chân quân, luyện hóa hết non nửa Thần Ma trụ, thời khắc mấu chốt này bất luận thế nào cũng không thể để Thẩm Lạc tới quấy nhiễu.

Bắc Minh côn tụng đọc chú ngữ, bên ngoài thân loé lên ánh bạc, một thân ảnh hơi nhỏ hơn Bắc Minh côn một chút phân liệt ra, tựa hồ là thần thông phân thân lúc trước y đã từng nói, khí tức y cũng suy yếu đi không ít, hiển nhiên thi triển thần thông phân thân này hao tổn nguyên khí rất lớn.

Theo mi tâm y hiện lên tinh quang, phân thân lập tức bắn ra, thẳng đến Thẩm Lạc, tựa như một tia chớp màu bạc, so với Thẩm Lạc biến thành kim lôi còn nhanh hơn ba phần, tuỳ tiện ngăn trước kim lôi do Thẩm Lạc biến thành.

"Ầm" một tiếng vang lớn, kim lôi bị chấn nát, thân hình Thẩm Lạc hiển hiện ra, lảo đảo lui lại.

Phân thân Bắc Minh côn cũng bị chấn động bay ngược ra sau, nhưng hai cánh mở ra liền ổn định thân hình, lại lần nữa bay nhào tới hắn.

Thẩm Lạc biết rõ tính toán của Bắc Minh côn, không tiếc bất cứ giá nào ngăn chặn chính mình.

Trong tay hắn hiện lên kim quang, Huyền Hoàng Nhất Khí côn hiện ra, "Ô " một tiếng hóa thành một đạo côn ảnh to lớn, bổ xuống đầu phân thân Bắc Minh côn, không lưu thủ chút nào.

Hai cánh phân thân Bắc Minh côn lóe lên ánh bạc, thân hình khổng lồ hư không tiêu thất, khiến côn ảnh to lớn đánh hụt.

Thẩm Lạc khẽ di một tiếng, vội vàng dừng Huyền Hoàng Nhất Khí côn, đang muốn tiếp tục đi tới.

Phía sau hắn hiện lên ánh bạc, phân thân Bắc Minh côn như quỷ mị thoáng hiện, hai ngân sắc lợi trảo mang theo một hồi tiếng duệ khiếu, thẳng đến hậu tâm Thẩm Lạc, tốc độ nhanh kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận