Đại Mộng Chủ

Chương 1809: Kẻ lường gạt

Thẩm Lạc thấy Bích Thủy Dạ Xoa xuất hiện, nên không thi triển ẩn thân, mà dừng bước.

"Ha ha, Thẩm đạo hữu, lúc trước từ biệt, không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt. Không biết lần này đạo hữu đến Đông Hải Long Cung, cần làm chuyện gì?" Bích Thủy Dạ Xoa nhìn hai người Thẩm Lạc, trên mặt chất đầy nụ cười, nói.

"Thẩm mỗ đến trả một vật trọng yếu." Thẩm Lạc xoa nhẹ Lâm Lang Hoàn, nói.

"Trả vật! Vậy mời hai vị theo ta." Bích Thủy Dạ Xoa nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, tựa hồ biết sự tình Thẩm Lạc mượn Thấm Huyết Cửu Ly Châu, nhanh chóng mang theo hai người tiến vào Long Cung.

Hai người Thẩm Lạc theo Bích Thủy Dạ Xoa đi vào một thiên sảnh, hai thị nữ san hô dâng lên linh trà đặc sản của Long Cung.

"Ngao Hoằng huynh có trong Long Cung không?" Thẩm Lạc nhấp một ngụm trà, trực tiếp hỏi.

"Bệ hạ đang xử lý sự vụ tại Chân Long Điện, hai vị thưởng trà chờ một lát, ta sẽ đi mời Long Vương đến." Bích Thủy Dạ Xoa xin lỗi một tiếng, sau đó ly khai.

Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu vừa thưởng thức, vừa lẳng lặng chờ đợi, một hồi lâu bên ngoài vẫn không có ai đến.

"Biểu ca nói không sai, Đông Hải Long Cung làm việc quả nhiên chậm chạp." Nhiếp Thải Châu bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Vừa vặn, ta có thời gian hỏi chuyện Nguyên Khâu kia." Thẩm Lạc phất tay áo vung lên, thân ảnh Nguyên Khâu theo đó xuất hiện.

"Nơi này… Đông Hải Long Cung?" Sau khi Nguyên Khâu nhìn rõ xung quanh, khuôn mặt không khỏi kinh ngạc.

"Nguyên đạo hữu vậy mà quen thuộc Đông Hải Long Cung, chỉ nhìn qua một lần đã biết nơi đây." Thẩm Lạc tự tiếu phi tiếu nói.

"Thẩm đạo hữu, Nguyên mỗ có tội tiết lộ bí mật của đạo hữu, ngài muốn giết muốn phạt, tại hạ không một lời oán hận." Nguyên Khâu bất đắc dĩ cười khổ, ngửa đầu nhắm mắt, làm một bộ không chút ngăn cản, mặc cho người xử trí.

Thẩm Lạc dở khóc dở cười, búng tay bắn một tia duệ mang.

Hai đầu gối Nguyên Khâu mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt lại hiển lộ thần sắc vui cười.

"Chuyện khác không nói, lúc trước, khi ta hôn mê ngươi bị ước thúc trong không gian pháp bảo của ta, làm cách nào mà ngươi có thể thoát thân? Hay lúc ấy không gian pháp bảo xuất hiện dị trạng?" Thẩm Lạc hừ một tiếng, hỏi.

Ngày đó gối ngọc vỡ vụn, Nguyên Khâu bị ước thúc trong không gian Thiên Sách, hắn muốn biết lúc gối ngọc vỡ, không gian Thiên Sách đã phát sinh biến hóa nào.

Sự tình bên trong, có thể suy đoán một số bí mật của gối ngọc.

"Không gian màu vàng kia? Ngày đó ta đang đả tọa, toàn bộ không gian đột nhiên kịch liệt hỗn loạn, sau đó bạo liệt, rồi xuất hiện một thông đạo gần như bao quát toàn bộ không gian. Ta không có lực phản kháng bị hút vào, lâm vào hôn mê, cho đến khi… Tỉnh lại, thì đã xuất hiện trong khu vực Đông Hải." Nguyên Khâu nhớ lại tình huống của nhiều năm trước, không giấu giếm nói.

Thẩm Lạc nghe những thứ này, lông mày cau lại.

Không gian màu vàng vỡ vụn hắn cũng không thấy kỳ quái, chẳng qua xuất hiện thông đạo không gian lại hơi bất ngờ.

"Thông đạo không gian kia hình dạng thế nào?" Thẩm Lạc truy vấn.

"Hình dạng không đặc biệt, thông đạo từ vô số kim quang tạo thành, bên trong mơ hồ có phù văn màu vàng…" Nguyên Khâu cẩn thận suy nghĩ, đại khái miêu tả dáng vẻ thông đạo không gian một lần.

"Ngoài như vậy, còn có chỗ nào khác thường?" Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, truy vấn.

"Không còn… Đúng rồi, trước khi ta hôn mê, giống như có một đạo tinh quang màu vàng cùng ta bay vào thông đạo không gian kia." Nguyên Khâu chần chừ nói.

"Tinh quang màu vàng! Ngươi có chắc thấy nó không?" Đôi mắt Thẩm Lạc sáng lên, lập tức hỏi.

"Ta không dám hứa chắc, dù sao lúc ấy vào nửa trạng thái hôn mê, có thể bị hoa mắt. Sau khi tỉnh lại, ta cũng tìm kiếm qua phụ cận, cũng không tìm được." Nguyên Khâu hơi do dự, nói.

Thẩm Lạc khẽ gật đầu, không tiếp tục hỏi thăm.

"Lại nói Thẩm đạo hữu, hai người đến Đông Hải Long Cung làm gì?" Nguyên Khâu nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi.

"Ta mượn Ngao Hoằng một vật, bây giờ chuẩn bị trả lại, đồng thời có một số việc cần thỉnh giáo." Thẩm Lạc còn đang suy nghĩ sự tình không gian Thiên Sách, hắn không ngẩng đầu mà thuận miệng nói.

"Ngao Hoằng… Nếu Thẩm đạo hữu gặp bằng hữu, vậy tại hạ không quấy rầy, phiền đạo hữu thu ta vào trong không gian pháp bảo kia đi." Sắc mặt Nguyên Khâu hiện lên một tia dị dạng, nói.

"Thế nào, ngươi đã đắc tội Ngao Hoằng? Nên không dám gặp mặt?" Thẩm Lạc liếc nhìn gã hỏi.

"Làm sao có thể, ta cũng quen biết Ngao Hoằng đạo hữu, tuy không có tình nghĩa đồng sinh cộng tử, nhưng cũng xem như bằng hữu, sao lại không dám gặp mặt…" Nguyên Khâu gượng cười nói.

"Nếu như thế, ngươi cứ đứng một bên chờ." Thẩm Lạc từ tốn nói.

Nguyên Khâu há to miệng, còn muốn nói thêm, thì một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Nguyên Khâu nghe tiếng chân mà khẩn trương, chuyện cho đến bây giờ, muốn ẩn núp đã không kịp, đành phải cúi đầu thục cổ đứng sau lưng Thẩm Lạc.

Một đạo thân ảnh cao lớn đi vào trong sảnh, chính Ngao Hoằng.

Ngao Hoằng bây giờ một thân Tử Kim Long Bào, đầu đội Huyền Nguyệt Long Quan, uy nghiêm hơn trước nhiều hơn mấy phần, tu vi cũng tinh tiến không ít, cách Thái Ất cảnh đã không xa.

"Ha ha, Thẩm huynh, nhiều ngày không gặp, phong thái càng hơn trước kia. Vị này chắc hẳn Phổ Đà Sơn Nhiếp đạo hữu, ta từng nghe Thẩm huynh nhắc qua đạo hữu, hạnh ngộ…" Ngao Hoằng nhìn thấy Thẩm Lạc, Nhiếp Thải Châu, bước đến cười nói.

Thẩm Lạc đang muốn đứng dậy hoàn lễ, đã thấy Ngao Hoằng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Nguyên Khâu đứng phía sau mình, thần sắc biến đến mức dị thường âm trầm.

Thần sắc Hắn hơi động, lại nhìn hai người Nguyên Khâu và Ngao Hoằng, tựa hồ đã minh bạch.

"Ngao Hoằng đạo hữu, đã lâu không gặp rồi." Nguyên Khâu cười khan một tiếng, đứng thẳng người.

"Nguyên Khâu! Ngươi lừa Đông Hải Long Cung ta nhiều tài liệu quý hiếm như vậy, lại còn dám trở về, lá gan thật đúng không nhỏ!" Ngao Hoằng lạnh giọng nói.

"Ngao Hoằng đạo hữu không cần tức giận như thế, vài ngày trước Nguyên mỗ có việc tư, mới ly khai Đông Hải Long Cung, tuyệt không có ý ôm bảo lẩn trốn. Ta lần này đến cùng Thẩm đạo hữu, chính hoàn thành ước định lúc trước, chỗ này có mười con Bích Huyết Cổ, hai mươi con còn lại, trong vòng một tháng ta sẽ luyện thành, mong Ngao Hoằng đạo hữu nhận lấy." , Nguyên Khâu ngượng cười một tiếng, lấy một hộp gỗ xanh biếc đưa ra.

Thẩm Lạc nghe lời này, cuối cùng minh bạch Nguyên Khâu vì sao không muốn gặp mặt Ngao Hoằng, nguyên lai gã lừa linh tài của Đông Hải Long Cung.

Lúc trước, người này đi theo bên cạnh hắn, làm người làm việc coi như trung quy, không ngờ bản tính vậy mà như kẻ lường gạt.

Chẳng qua càng làm cho Thẩm Lạc giật mình, Nguyên Khâu có thể luyện chế được Bích Huyết Cổ, hơn nữa còn tùy ý luyện chế hai mươi, ba mươi con, cổ thuật đã tinh tiến đến bước này?

Bích Huyết Cổ ghi lại trong Dược Tiên Tập, một loại cổ trùng thất phẩm, có năng lực tích trữ khí huyết của túc chủ, khi cần thì trả lại, tồn tại Chân Tiên cũng có hiệu quả, Yêu tộc lại chuyên chú tu luyện thân thể, tác dụng cực lớn.

Tâm niệm Thẩm Lạc chuyển động, Ngao Hoằng tiếp nhận hộp gỗ đánh mở nhìn lướt qua, sắc mặt âm trầm rốt cuộc khôi phục một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận