Đại Mộng Chủ

Chương 1564: Ô giấy dầu

Quỷ Đằng thượng nhân ho nhẹ hai tiếng, giải thích: "Lúc nãy mọi người đã không thấy, mỗi lần có độc trùng hoặc là sâu độc bọ cạp xuất hiện, phía trên mới có dấu hiệu lộ ra Hồn Sinh Trụ, giữa bọn chúng có chỗ liên quan."

"Các ngươi mau xem!"

Đúng lúc này, Viêm Liệt đột nhiên thở nhẹ một tiếng.

Đám người vội vàng ngửa đầu nhìn lên, liền thấy trên xà ngang nóc nhà quả nhiên phát sinh biến hóa, hiển lộ ra hào quang màu đen.

Nhưng ngay sau đó, trong đại điện đột nhiên bắt đầu tràn ngập sương mù màu trắng, rất nhanh che mất xung quanh vào.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thứ quỷ gì. . ."

"Mọi người cẩn thận."

Theo thân ảnh từng người bị sương trắng che khuất, thanh âm truyền ra cũng càng ngày càng nhỏ.

Tâm thần Thẩm Lạc căng cứng, thần thức buông ra, dò xét bốn phía.

Kết quả, hắn kinh ngạc phát hiện, khí tức và ba động thần hồn những người xung quanh đều không cảm giác được, toàn bộ đại điện giống như chỉ còn lại một mình hắn.

"Vạn Thủy đạo hữu "

"Viêm Liệt đạo hữu "

"Đào Hương đạo hữu "

. . .

Thẩm Lạc gọi tên từng người, nhưng không một ai đáp lại.

"Đây là có chuyện gì?" Trong lúc nhất thời Thẩm Lạc cũng không rõ chuyện gì xảy ra.

Chỉ là hắn vẫn không bối rối, dù sao không gian đại điện có hạn, chỉ cần hắn còn ở bên trong, cẩn thận tìm kiếm, là có thể phát hiện những người khác.

Tâm niệm hắn khẽ động, điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân thôi động thuật pháp, bàn tay đưa ra hư không tìm tòi. Năm đầu ngón tay nhanh chóng kéo dài, rất nhanh hóa thành năm cây mây hắc lục, rủ xuống trên mặt đất.

Sau khi rơi xuống đất, năm cây mây bắt đầu như vật sống, không ngừng sinh trưởng kéo dài, chậm rãi lan tràn ra năm phương hướng khác nhau, mỗi một cây cây mây bắt đầu chia ra chạc cây, tiếp tục khuếch trương ra nhiều hơn.

Chỉ chốc lát sau, bên người Quỷ Đằng thượng nhân đã bị quỷ đằng bò đầy.

Nhưng theo phạm vi quỷ đằng kéo dài càng lúc càng rộng, Thẩm Lạc càng ngày càng cảm thấy nặng nề.

Dựa theo trước mắt quỷ đằng kéo dài, phạm vi đã sớm vượt qua diện tích đại điện, thế nhưng hắn không đụng phải một người nào.

"Không thể như vậy, chẳng lẽ lâm vào huyễn cảnh?" Thẩm Lạc chợt tỉnh ngộ.

Vừa nghĩ đến đây, phân hồn hắn cắm vào thể nội Quỷ Đằng, muốn thôi động Bất Chu Trấn Thần Pháp thử bài trừ huyễn cảnh, nhưng vừa mới thử, một cỗ đau nhức bén nhọn kịch liệt vô cùng trực tiếp kích thích phân hồn của hắn.

"Đau quá. . ."

Thẩm Lạc cảm thấy thần hồn giống như bị xé nứt, nên ngừng lại.

"Quả nhiên có vấn đề." Đau đớn kịch liệt mặc dù khiến cho hắn ngừng lại, nhưng cũng gián tiếp xác nhận hắn phỏng đoán.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, trong lòng đã có phương pháp phá giải, nhưng vẫn có chút do dự.

"Thôi, chắc là những người khác lúc này cũng đều bị vây trong huyễn cảnh, sẽ không có ai phát hiện." Rất nhanh, hắn quyết định.

Tiếp theo một cái chớp mắt, ý niệm sợi phân hồn này biến mất dần, dựa vào thần hồn lực dẫn dắt, về tới bản thể Thẩm Lạc bên trong.

Bất quá một khắc trước khi trở về, hắn cũng đã thi pháp mở ra cánh cửa Tiêu Dao Kính.

Trong Tiêu Dao Kính, Thẩm Lạc một bước phóng ra, đã tới đại điện.

Trong nháy mắt đi vào đại điện, Thẩm Lạc thấy một màn làm hắn kinh ngạc, chỉ thấy trong điện trời sáng khí trong, cũng không có sương mù, mà mấy người Vạn Thủy chân nhân đều hoàn hảo không chút tổn hại đứng tại chỗ.

Chỉ là trên đỉnh đầu bọn họ, đều không ngoại lệ bao phủ một chiếc ô giấy dầu màu trắng đang xòe ra.

Trong chiếc ô giấy dầu màu trắng này, có trận trận ba động linh lực mãnh liệt phát ra, trực tiếp đánh thẳng vào thức hải mỗi người.

Những người kia đứng dưới chiếc ô, hiển nhiên căn bản vô lực thoát khỏi ô giấy dầu này khống chế, từng người như xác sống đung đưa thân thể trước sau.

Thẩm Lạc thấy thế, vừa định hành động, đột nhiên trong thức hải đau đớn một hồi đánh tới, khiến cho cả người hắn cơ hồ đứng không vững, lảo đảo một cái muốn ngã sấp xuống.

Một cỗ ba động linh lực mãnh liệt trực tiếp xuyên thấu đỉnh đầu, xâm nhập thức hải của hắn.

Trước mắt Thẩm Lạc mông lung một hồi, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, trong lúc mơ hồ tựa hồ nhìn thấy có sương trắng từ khắp nơi bốc lên.

"Phá!"

Hắn quát lớn một tiếng, Bất Chu Trấn Thần Pháp lập tức triển lộ thần uy.

Cỗ linh lực cưỡng ép nhập vào thức hải hắn, lập tức bị Bất Chu Trấn Thần Pháp đẩy lui ra.

Thần thức Thẩm Lạc thanh tỉnh, lập tức ngửa đầu nhìn lên, kết quả nhìn thấy trên đỉnh đầu của mình, chẳng biết lúc nào vậy mà cũng xuất hiện một thanh ô giấy dầu màu trắng.

Trong lòng của hắn không khỏi kinh ngạc không thôi.

Lấy lực lượng thần hồn cường đại của hắn, tăng thêm đã cảnh giới sớm, kết quả vẫn không phát hiện ô trắng này làm thế nào xuất hiện.

Vậy chẳng trách những người khác dưới tình huống không biết chút nào trúng chiêu.

Thẩm Lạc vung tay lên, một thanh Thuần Dương phi kiếm lập tức bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng ô giấy dầu.

"A. . ."

Làm cho người kinh ngạc là, trong ô trắng kia vậy mà phát ra một tiếng thét thê lương.

Không đợi Thẩm Lạc chấn kinh xong, xung quanh có từng đoàn từng đoàn ô quang chớp động, đúng là có từng thanh dù đen trống rỗng hiển hiện, ung dung treo trên bầu trời bao vây về phía Thẩm Lạc.

"Phần phật."

Một trận tiếng gió bén nhọn vang lên, tất cả ô lớn màu đen bắt đầu cực tốc xoay tròn, đánh tới Thẩm Lạc.

Ngay biên giới ô đen bởi vì mãnh liệt xoay tròn cấp tốc, vạch ra trong hư không từng đạo phong nhận cường đại, từ các góc khác nhau công tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, lập tức lấy ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, bắt đầu cực tốc quơ múa.

Phong nhận đầy trời không ngừng xoắn tới hắn, càng ngày càng dày đặc.

Thẩm Lạc cũng không cam chịu yếu thế, Bát Thiên Loạn Bổng cũng thi triển đến cực hạn, vô số côn ảnh giống như từng đạo tường thành không thể phá vỡ, một mực bảo hộ hắn bên trong.

Bốn phía vang lên tiếng va chạm "Rầm rầm rầm", không ngừng có phong nhận bị côn ảnh đánh nát.

Thẩm Lạc phát hiện những dù đen này uy lực cũng không quá mạnh, nhìn thấy một cơ hội, thân hình cực kỳ nguy cấp xuyên qua giữa ba thanh dù đen, nhảy ra vòng vây.

Hắn lấy côn làm thương, quay người tung một chiêu hồi mã thương, trực tiếp đâm xuyên một thanh dù đen.

Ngay sau đó, thân côn lắc một cái, mấy trăm côn ảnh khuấy động ra, trong nháy mắt xé dù đen vỡ nát.

Sau đó, Thẩm Lạc vung tay lên, trong tay áo có vài chuôi Thuần Dương phi kiếm xuất hiện, trên thân từng thanh cháy lên xích diễm hừng hực, nhanh chóng xuyên thẳng qua dù đen, tùy ý bắt đầu cắt chém.

Dù đen kia thập phần e ngại Thuần Dương phi kiếm, nhao nhao tránh thoát.

Nhưng theo bảy thanh phi kiếm tự mình chia ra làm ba, trên thân cũng bắn ra trăm đạo kiếm ảnh xích hoả, dù đen không thể tránh né, sau một lát đã bị kiếm quang đâm xuyên.

Chỉ một thoáng, dù đen treo lơ lửng trong toàn bộ đại điện bị đốt, rất nhanh bị thiêu thành tro tàn.

Không có dù đen trở ngại, những ô trắng kia càng không có sức chiến đấu, trừ những cái đang bao phủ đỉnh đầu bọn Đào Hương, tất cả đều bị Thẩm Lạc thuần thục thu thập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận