Đại Mộng Chủ

Chương 1159: Môi giới

"Diên Diên, ngươi có biện pháp gì không?" Vu Man Nhi hỏi.

Tinh Linh cau mày lại, hai cánh khẽ vỗ, bay qua lại trên đỉnh đầu hai người.

"Trước kia bà bà nói với chúng ta, một khi không cẩn thận tiến vào trong huyễn vụ, cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng với Thần Thụ, lần theo hướng Thần Thụ, ngàn vạn không thể chạy loạn. Nhưng hôm nay Thần Thụ bị đại yêu chiếm cứ, dùng pháp trận phong cấm nên ta không cảm ứng được." Diên Diên lo lắng nói.

"Khốn thủ nơi đây chắc là không được, chỉ có thể thử tìm vận may một chút." Thẩm Lạc ngưng mi nói.

"Không được, không được. . ." Diên Diên vội vàng bay xuống ngăn cản.

"Thế nào?" Thẩm Lạc không hiểu hỏi.

"Bà bà còn kể về một truyền thuyết, tại chỗ sâu huyễn vụ, mọi người sẽ gặp phải thứ mình hoảng sợ nhất, một khi chúng ta không cẩn thận xông vào, coi như chết chắc." Diên Diên vội vàng nói.

"Nhưng chờ tại chỗ cũng không phải biện pháp, trước mắt ngọn núi này chân thật như vậy, đủ để thấy huyễn vụ này cường đại, chúng ta dừng lại thời gian càng dài, sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm." Thẩm Lạc liếc nhìn xung quanh, thở dài.

"Để ta thử một chút." Vu Man Nhi bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ngươi có biện pháp?" Đôi mắt Thẩm Lạc lập tức sáng lên.

"Ta có bí pháp, có thể câu thông với Thần Thụ bản tộc. Mà giữa Thần Thụ thiên hạ có liên hệ với nhau, ta có thể thử câu thông cùng Ngân Hạnh Thần Thụ, tìm tới vị trí chân chính của nó." Vu Man Nhi nói.

"Không sai, đây đúng là biện pháp tốt." Thẩm Lạc gật gật đầu, nói.

"Thẩm đại ca, các ngươi ở đây chờ một lát, ta đi thi pháp."

Vu Man Nhi nói xong, từ trên linh chu nhảy xuống, rơi vào trên mảnh đất bồi phía dưới, khoanh chân ngồi xuống.

Chỉ thấy hai tay nàng giao thoa, tay bấm niêm hoa chỉ, trong miệng vang lên thanh âm ngâm xướng linh hoạt kỳ ảo.

Trên người nàng chợt sáng lên một tầng u quang xanh biếc, dưới thân cũng có từng vòng từng vòng vầng sáng nhộn nhạo lên, từng đợt khí tức sinh mệnh nồng đậm từ trên người nàng phát tán, chậm rãi khuếch trương ra.

Bên chân của nàng, rêu xanh baom trùm trên đất bồi bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, hạnh cỏ chỗ mép nước cũng điên cuồng lan tràn, ngay cả trên vách núi đá sau lưng, thanh đằng cũng bắt đầu cực tốc sinh trưởng.

Diên Diên vô thức bay đến bên cạnh Vu Man Nhi, không tự giác nhảy múa vờn quanh, thân hình nhẹ nhàng.

Thẩm Lạc cũng thu hồi phi thuyền bay xuống.

Lúc này, Vu Man Nhi biến đổi pháp quyết, ngón trỏ tay phải tự phá vỡ ra một lỗ nhỏ, một giọt tinh huyết tinh thuần từ đó chảy ra, "Xoạch" một tiếng, rơi xuống trên mặt đất trước người.

Giọt máu rơi xuống đất, nhưng không thấm vào mặt đất, mà theo vầng sáng nhộn nhạo trước người hóa thành một vầng sáng màu đỏ, dập dờn xa xa về phía hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Hồi lâu sau, thân thể Vu Man Nhi khẽ run lên, chậm rãi mở hai mắt ra.

Dị tượng vờn quanh nàng bắt đầu nhao nhao biến mất, sắc mặt của nàng cũng biến thành tái nhợt.

"Không sao chứ?" Thẩm Lạc ân cần hỏi thăm.

"Chỉ là pháp lực tiêu hao hơi nhiều, không có gì đáng ngại." Vu Man Nhi khoát tay áo.

"Thế nào, có câu thông được không?" Thẩm Lạc hỏi.

Vu Man Nhi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Không biết là do khoảng cách quá xa, hay là pháp trận cách trở, ta không cảm giác được Thần Thụ tồn tại, dù dùng tinh huyết làm vật dẫn, cũng không thể câu thông được Thần Thụ."

Trong lòng Thẩm Lạc thấy đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lí.

Diên Diên thì có chút hưng phấn bay xuống, rơi vào trên vai Vu Man Nhi, kinh hỉ kêu lên:

"Man Nhi tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại nha, vừa rồi lúc ta bay trên đỉnh đầu tỷ, cũng cảm giác chính mình phảng phất liên thông cùng toàn bộ Vân Mộng trạch thành một chỉnh thể, giống như có một dòng sông linh khí chảy qua trên người ta, cảm giác này quá mỹ diệu."

"Vậy về sau ngươi cứ đi theo bên cạnh ta tu luyện, đối với ngươi cũng tốt." Vu Man Nhi cười cười, không giải thích gì, chỉ nói vậy.

"Được."

Diên Diên lập tức đáp, trong lúc nhất thời tựa hồ đã quên đi lúc này bọn hắn đang bị vây khốn.

Bất quá, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

"Man Nhi cô nương, ngươi nói. . . Có khả năng do ngươi chưa quen thuộc khí tức Ngân Hạnh Thần Thụ, cho nên ở trong Vân Mộng trạch này như mò kim đáy biển, khó mà liên hệ được?" Thẩm Lạc nhíu chặt lông mày tự định giá một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.

Vu Man Nhi nghe xong nao nao, rơi vào trầm tư.

"Cũng không phải là không có khả năng này." Cuối cùng, nàng cũng không dám chắc.

"Vậy nếu lấy Diên Diên làm môi giới, ngươi lại sử dụng bí pháp này, có thể gia tăng cơ hội tìm tới Thần Thụ không?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.

"Lấy Diên Diên làm môi giới. . ." Vu Man Nhi lẩm bẩm nói.

Nàng vừa suy nghĩ tính khả thi việc này, vừa từ từ khôi phục pháp lực.

Diên Diên còn chưa nghe rõ ý đồ Thẩm Lạc, nhíu mặt lại, hỏi: "Dùng ta làm môi giới gì?"

"Man Nhi tuy có bí thuật thử liên hệ Thần Thụ, nhưng dù sao nàng chưa từng gặp qua Ngân Hạnh Thần Thụ, không biết khí tức bên trong, nếu tăng thêm ngươi nhận biết Thần Thụ, có lẽ nàng sẽ mau tìm ra Thần Thụ, cũng có thể câu thông cùng Thần Thụ, đến lúc đó chúng ta có thể tìm ra phương hướng chính xác, thoát khốn." Thẩm Lạc giải thích.

"Mặc dù nghe không quá rõ, tóm lại cần ta hỗ trợ đúng không?" Diên Diên hỏi.

Thẩm Lạc nhẹ gật đầu.

"Man Nhi tỷ tỷ, tỷ muốn ta làm gì?" Diên Diên bay đến trước Vu Man Nhi, vừa cười vừa nói.

"Cần một chút tinh huyết của ngươi." Vu Man Nhi nói.

"Cái này dễ xử lý." Trong khi Diên Diên nói chuyện, tính cắn đứt ngón tay mình lấy máu.

Lúc này, Vu Man Nhi tranh thủ thời gian ngăn cản nó lại: "Không phải hiện tại, một hồi lúc ta nhỏ ra tinh huyết, ngươi cứ làm theo ta."

"Được."

Sau một lát, Vu Man Nhi khôi phục sơ bộ, lại bắt đầu thi triển thần thông, thử câu thông Ngân Hạnh Thần Thụ.

Lần này, khi nàng ngưng tụ tinh huyết nhỏ giọt xuống, Diên Diên đã sớm chuẩn bị xong cũng theo sát phía sau, nhỏ tinh huyết của mình xuống dưới.

Hai giọt tinh huyết một lớn một nhỏ đồng thời rơi vào trong vầng sáng, dung hợp cùng nhau khuếch tán ra.

Lần này, tốc độ vầng sáng khuếch tán tăng nhanh, đồng thời không còn khuếch tán theo hình tròn ra tứ phương, mà hiện ra một khu vực hình quạt, khuếch tán ra phía bên phải phía trước.

Qua hồi lâu, Vu Man Nhi mới chậm rãi mở hai mắt ra.

"Thế nào?" Thẩm Lạc ân cần hỏi.

Vu Man Nhi lộ vẻ mệt mỏi nhẹ gật đầu, chỉ vào khu vực hình quạt kéo dài vừa rồi, nói: "Bên kia có thể cảm ứng được một cỗ khí tức triệu hoán như ẩn như hiện, hẳn là phương hướng kia."

"Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát." Thẩm Lạc nói.

Vu Man Nhi nhẹ gật đầu.

Thẩm Lạc một lần nữa gọi ra phi thuyền, lên thuyền xong nói với Vu Man Nhi: "Giờ ngươi cứ hảo hảo điều tức khôi phục đã."

Nói xong, hắn thôi động phi thuyền cất cánh, bắt đầu cực tốc bay về phía trước.

Phi thuyền xông vào trong nồng vụ, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Ngọn núi lớn lúc trước bọn hắn dựa lưng vào kia, bỗng chậm rãi chấn động.

Trên ngọn núi bỗng xuất hiện một vết nứt từ nam chí bắc, từng cỗ sương mù trắng nồng từ đó chậm rãi phun trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận