Đại Mộng Chủ

Chương 1533: Thu châu

Thẩm Lạc nghe vậy, vội vàng thu lại Phiên Thiên Ấn, sắc mặt căng cứng cũng trầm tĩnh lại.

Làm xong những thứ này, một điểm thần thái cuối cùng trong mắt yển giáp nhân màu lam biến mất, thân thể tàn phá mất đi tất cả linh quang, triệt để bất động.

Linh quang trên Tử Cực Hàn Ngọc Thuẫn đều phiêu tán, đột nhiên hóa thành vô số bột phấn màu tím, một viên tinh thạch màu tím lớn chừng ngón cái từ bên trong lăn ra.

Tử Cực băng diễm tản mát các nơi đột nhiên di động, sau đó nhanh chóng hội tụ lại phía tinh thạch màu tím.

Mấy hơi thở sau, một viên băng châu màu tím lớn chừng quả trứng gà thình lình ngưng tụ thành hình, xung quanh chớp động lên một tầng băng diễm màu tím, phát ra một cỗ lực hấp dẫn.

Tất cả băng tinh màu tím trong đại điện đã hòa tan, hóa thành từng sợi hàn khí màu tím hội tụ tới băng châu, dung nhập vào trong đó.

Hàn khí vốn tràn ngập đại điện đều biến mất, phảng phất huyễn tượng.

Thẩm Lạc thấy vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc, một hồi lâu mới phản ứng kịp, bấm niệm pháp quyết tán đi Kim Quang kiếm trận, kiếm quang đầy trời như thủy triều cuốn ngược về, một lần nữa hóa thành mười thanh phi kiếm, bay trở về trong cơ thể hắn.

Theo băng tinh màu tím biến mất, Triệu Phi Kích cũng được trùng hoạch tự do, sắc mặt nhìn rất khó coi, hóa thành một đạo bóng đen bay trở về trong túi càn khôn chữa thương.

Lúc này trên mặt Thẩm Lạc nổi lên một hồi tái nhợt, thân thể lay động một cái.

Kim Quang kiếm trận có uy lực mạnh mẽ, tiêu hao pháp lực cũng không nhỏ, lại thôi động thêm Phiên Thiên Ấn, pháp lực trong cơ thể hắn đã tới đáy.

"Biểu ca!"

Nhiếp Thải Châu cũng từ trong Ngọc Tịnh Bình bay ra, nhìn thấy Thẩm Lạc như vậy vội vàng tụng niệm chú ngữ, bấm niệm pháp quyết thi triển thần thông khôi phục của Phổ Đà sơn, phổ độ chúng sinh.

Một đạo lục quang chui vào thể nội Thẩm Lạc, quanh người hắn hiện ra một vầng sáng màu xanh lục, nhanh chóng chớp động.

Mỗi lần chớp lên một cái, thiên địa linh khí xung quanh sẽ nhanh chóng hội tụ tới một lần, chuyển hóa làm pháp lực rót vào thể nội hắn.

Vầng sáng màu xanh lục liên tiếp chớp động chín lần, lúc này mới hoàn toàn biến mất, pháp lực Thẩm Lạc mặc dù chưa triệt để khôi phục, nhưng cũng khôi phục hơn phân nửa.

"Không sao, pháp lực của ta đã khôi phục rất nhiều, thì ra nàng mang theo Ngọc Tịnh Bình à." Sắc mặt Thẩm Lạc không còn tái nhợt nữa, nhìn cự bình cao mấy trượng bên cạnh, hỏi.

"Sư phụ sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho ta đem theo Ngọc Tịnh Bình, bất quá cấm chế trong bình ta lại không cách nào luyện hóa, không phát huy ra uy lực quá lớn, chỉ có thể dùng trốn để đào mệnh." Nhiếp Thải Châu bấm niệm pháp quyết điểm một cái, Ngọc Tịnh Bình vụt nhỏ lại, bay vào trong tay nàng.

"Có thể dùng để đào mệnh đã rất khá, về sau gặp tình huống nguy hiểm như vậy, không cần để ý đến ta, lập tức trốn vào trong bình, ta tự có biện pháp bảo vệ tính mạng của mình." Thẩm Lạc đứng dậy, nói.

Nhiếp Thải Châu nghe vậy, khẽ gật đầu.

Thẩm Lạc chậm rãi đi tới bên cạnh yển giáp nhân màu lam, trầm mặc không nói.

"Yển giáp nhân thật đúng là lợi hại, mà bất luận thủ đoạn chiến đấu, hay là linh trí đều không khác gì tu sĩ bình thường." Nhiếp Thải Châu nói.

Thẩm Lạc cúi người xuống, cầm lấy một khối mảnh vỡ thân thể yển giáp nhân, bên trong khắc đầy yển văn đặc thù, chính là phù văn Quỷ Yển.

"Quả nhiên là Quỷ Yển." Hắn thì thào nói.

"Quỷ Yển?" Nhiếp Thải Châu khẽ giật mình.

Thẩm Lạc giải thích sơ về Quỷ Yển, ánh mắt Nhiếp Thải Châu lập tức âm trầm, hiển nhiên phi thường chán ghét Quỷ Yển thuật.

Thẩm Lạc trấn an Nhiếp Thải Châu hai câu, nhìn quang môn màu bạc kia, trầm ngâm không nói.

Nghe yển giáp nhân nói, nơi này là Thiên Yển cung gì đó, chẳng lẽ là bí cảnh nào đó của Thiên Cơ thành, nếu vậy cũng không cần lo lắng, người Thiên Cơ thành hẳn là rất nhanh có thể tìm đến nơi này.

Hắn phất tay áo phát ra một cỗ kim quang, thu hồi cỗ yển giáp nhân màu lam này, giữ lại về sau từ từ nghiên cứu, sau đó nhìn về phía viên băng châu mà tím kia, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng.

Lúc trước Tử Khí Cực Hàn thâm nhập vào trong cơ thể hắn đã bị thần thông Điện Thương Hải hấp thu, cỗ hàn khí kia có uy lực kinh người, vậy mà thúc đẩy Điện Thương Hải tiến triển không ít, khoảng cách tầng thứ năm chỉ còn nửa bước.

Nếu như có thể nghĩ biện pháp luyện hoá đoàn Tử Cực băng châu này, thần thông Điện Thương Hải của hắn nhất định có thể chân chính tiến giai tầng thứ năm, đạt tới cảnh giới đại viên mãn.

Chỉ là Tử Cực băng diễm có uy lực cực lớn, có thể đông kết hết thảy pháp lực cùng vật thể tiếp xúc với nó, muốn thu lấy vật này, chỉ sợ không dễ.

Thẩm Lạc phất tay áo bắn ra một cỗ lam quang, quấn lấy châu này.

Trên Tử Cực băng châu hiện lên lam quang, trong nháy mắt bị đông cứng thành khối băng.

Cũng may hắn đã ngờ tới tình huống này, sớm chặt đứt liên hệ giữa lam quang và mình, nên không bị Tử Cực Hàn Khí tác động đến.

"Quả nhiên không dễ thu."

Thẩm Lạc nói lầm bầm một câu, lại thử hai loại phương pháp khác thu lấy, cuối cùng đều thất bại, một kiện pháp bảo nhiếp vật còn bị biến thành khối băng, cấm chế bên trong đều bị đông lạnh.

"Biểu ca huyh muốn thu châu này? Băng châu này xác thực bất phàm, ta dùng Ngọc Tịnh Bình thử một chút." Nhiếp Thải Châu xung phong nhận việc nói.

"Ngọc Tịnh Bình là chí bảo Phổ Đà sơn, thu lấy châu này hẳn không vấn đề, bất quá nếu vậy thì nàng không cách nào trốn vào, bỏ lợi cầu mạt, hay là thôi đi." Thẩm Lạc lắc đầu nói, đột nhiên nhớ tới một vật, lật tay lấy ra ngoài, chính là hộp đá thần bí kia.

Vật này có thể thu lấy các loại vật nguy hiểm như Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Thái Dương Chân Hỏa, đến nay hắn cũng không biết rõ kết cấu bên trong vật này, có lẽ cũng có thể thu lại Tử Cực băng châu này.

Hắn thôi động hộp đá, một cỗ hấp lực từ bên trong lộ ra, quấn lấy Tử Cực băng châu.

Băng diễm trên Tử Cực băng châu hơi sáng lên, tựa hồ muốn đông kết hộp đá, nhưng chớp động mấy lần liền biến mất.

"Quả nhiên hữu dụng." Trong mắt Thẩm Lạc vui mừng, gia tăng hộp đá thu nhiếp.

Tử Cực băng châu "Vèo" một tiếng chui vào trong hộp đá, lẳng lặng nằm ở nơi đó, Tử Cực Hàn Khí không sinh ra bất kỳ nguy hại gì với hộp đá.

"Hộp đá này còn thần diệu hơn cả ta dự liệu." Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, cũng không nghiên cứu, mà thu hộp đá vào trong Tiêu Dao Kính.

Làm xong những thứ này, Thẩm Lạc cũng thu lại Ngân Lang Yển Giáp đã bị Nhiếp Thải Châu băng phong.

Nhiếp Thải Châu cũng cầm lại Cửu Thiên Tiên Lăng cùng cây Bàn Long Bổng kia. Cửu Thiên Tiên Lăng không có việc gì, đáng tiếc Bàn Long Bổng đã bị chém thành hai đoạn, cấm chế bên trong sụp đổ hơn phân nửa, không thể nào dùng được nữa.

"Thải Châu nàng giỏi sử dụng đoản bổng làm vũ khí? Thật có lỗi để cho nàng tổn hại một kiện pháp bảo, trong tay của ta cũng có một kiện đoản bổng, nàng xem có dùng thích hợp không?" Thẩm Lạc lật tay lấy ra một cây đoản bổng màu đen, chính là cây Phệ Nguyên Ma Bổng kia.

Hắn đạt được bảo vật này xong, cơ bản không làm sao sử dụng tới, nếu Nhiếp Thải Châu giỏi về sử dụng pháp bảo đoản bổng, vậy tặng cho nàng sử dụng.

"Pháp bảo ma tộc?" Nhiếp Thải Châu cảm ứng được khí tức ma bổng, lông mày nhíu lên.

"Ma tộc vốn là một trong sinh linh Tam Giới, cũng không cần quá mức đối đãi khác nhau, mà pháp bảo chúng sắc bén, càng cao hơn pháp bảo tiên đạo chúng ta một bậc. Ma bổng này có thần thông càng huyền diệu, nàng có thể thử một chút lại nói." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.

Nhiếp Thải Châu nghe lời này, lúc này mới tiếp nhận Phệ Nguyên Ma Bổng, vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Trên Phệ Nguyên Ma Bổng lập tức dâng lên một cỗ hắc quang, vũ động xoay quanh Nhiếp Thải Châu , phảng phất đã luyện hóa xong.

Nhiếp Thải Châu vận chuyển Luyện Bảo Quyết, rất nhanh cảm ứng được Phệ Nguyên Ma Bổng ẩn chứa vô thượng thần thông, trên mặt lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận