Đại Mộng Chủ

Chương 1272: Hắc thủy

Thẩm Lạc đứng tại chỗ trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục phi độn tiến lên.

Nơi này quá quỷ dị, thần thức lại chỉ có thể dò xét một khu vực rất nhỏ, cho nên hắn bay rất chậm.

Phi độn một khắc đồng hồ, hoàn cảnh xung quanh không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không có âm thú quái vật đột kích, điều này khiến hắn thoáng yên tâm hơn, suy nghĩ có nên tăng tốc lên không?

Nhưng vào lúc này, một trận thanh âm ào ào đột nhiên từ phía trước truyền đến, tựa hồ có thuỷ vực.

Thẩm Lạc nhíu mày lại, tăng nhanh tốc độ, một mảnh thuỷ vực màu đen rất nhanh xuất hiện ở phía trước.

Vùng nước này bao la vô biên, mặt nước nổi lơ lửng từng đoàn từng đoàn hắc khí, khiến bên trong nhìn có vẻ không chân thực.

Hắn thôi động độn quang tới gần phiến thuỷ vực để nhìn cho kỹ, pháp lực toàn thân đột nhiên trì trệ, vậy mà hoàn toàn không thể vận chuyển mảy may, cả người như là một phàm nhân, từ giữa không trung rơi xuống dưới.

Thẩm Lạc kinh hãi, mắt thấy sẽ rơi vào trong hắc thủy phía dưới, thân thể đột nhiên uốn éo, vòng eo cong như con tôm, đồng thời hai chân nhanh chóng đạp hư không một cái.

Bây giờ pháp lực hắn mặc dù quỷ dị không thể thôi động, nhưng tu luyện Hoàng Đình Kinh khiến lực nhục thân cực kỳ cứng cỏi, hai chân giẫm đạp hư không, người "vèo" một tiếng bay nghiêng, rơi vào mặt đất bên cạnh thuỷ vực.

Thẩm Lạc cau mày lại, nhìn hắc thủy phía dưới.

Nước này lại có hiệu quả giam cầm pháp lực, rơi vào tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Hắn định thần, phát hiện ngoài pháp lực không thể vận dụng, cũng không có tình huống dị thường gì xuất hiện, cũng không vội vã rời xa, đánh giá mảnh thuỷ vực màu đen quỷ dị phía trước.

Giờ phút này càng tới gần, hắc thủy nhìn càng thêm thêm rõ ràng, so với nước bình thường sền sệt hơn không ít, đáy nước không chỉ toát ra một hai bọt khí, càng có một cỗ khí tức chua xót cổ quái đập vào mặt.

"Có tính ăn mòn?" Thẩm Lạc nhặt một hòn đá hình thon dài bên chân lên, nhúng một đầu hòn đá vào trong hắc thủy, mấy hơi thở sau, hắn mới kéo hòn đá lên.

Hòn đá ngâm trong hắc thủy rút nhỏ đi nhiều, bị hủ thực gần nửa.

Ánh mắt hắn chớp động một chút, những hòn đá này ở đây nhiều năm bị âm khí ăn mòn, kết cấu đã sớm phát sinh biến hóa, so với nham thạch bình thường kiên cố hơn rất nhiều, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã bị ăn mòn thành dạng này.

Thẩm Lạc đang muốn nhìn kỹ một chút, hắc thủy phía trước đột nhiên nổ bể ra, một đạo hồng ảnh bắn nhanh ra như điện, vô cùng nhanh chóng cuốn về phía hắn.

Hắn giật nảy cả mình, dưới chân bỗng nhiên đạp xuống mặt đất, mượn nhờ nguồn lực lượng này lui lại.

Nhưng hiện tại hắn không cách nào vận dụng pháp lực, chỉ dựa vào lực nhục thân di động, so với thi triển Tà Nguyệt Bộ, Di Hình Hoán Ảnh thì chậm hơn rất nhiều, khó khăn lắm mới né tránh một kích của hồng ảnh.

Lúc này Thẩm Lạc mới thấy rõ, đạo hồng ảnh kia là một xúc tu màu đỏ sậm, phía trên mọc hai hàng giác hút, nhìn tương tự như bạch tuộc.

Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn trầm tĩnh lại, rầm rầm rầm ba tiếng vang lên, thuỷ vực màu đen lần nữa nổ tung, ba đầu xúc tu khổng lồ giống nhau như đúc từ bên trong bắn ra, từ các phương hướng khác bay vụt tới.

Thẩm Lạc run lên, dùng cả tay chân, miễn cưỡng né tránh hai đầu xúc tu phía trước, nhưng đầu xúc tu thứ ba từ trên trời giáng xuống, vừa nhanh vừa vội, bất luận thế nào cũng tránh không thoát.

Trong lúc bất chợt, trong đầu hắn hiện ra bộ pháp Liệt Thạch Bộ vừa mới thấy trên bia đá kia, thân thể vô thức uốn éo qua hai bên, gân cốt toàn thân rung động đôm đốp, tốc độ bắn ngược ra sau đột ngột tăng gấp hai ba lần, từ phía dưới xúc tu kia chạy ra ngoài.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, xúc tu hung hăng đánh vào trên mặt đất, tạo ra một hố to sâu vài trượng.

Trong mắt Thẩm Lạc vui mừng, Liệt Thạch Bộ này lại huyền diệu như thế, chỉ dựa vào lực nhục thân lại có tốc độ di chuyển thế này, không chậm hơn nhiều so với Tà Nguyệt Bộ và Di Hình Hoán Ảnh.

Chỉ là thân thể của hắn vẫn chưa thích ứng với Liệt Thạch Bộ, cưỡng ép thi triển nên gân cốt đau nhức một hồi, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Đúng lúc này, trong hắc thủy truyền ra một tiếng gầm nhẹ, xúc tu đã rơi xuống đất bỗng nhiên bắn lên, nơi đỉnh mấy cái giác hút hiện lên hồng quang, đột nhiên bắn ra hơn mười đạo râu thịt mảnh khảnh, tốc độ so với xúc tu vồ bắt thì nhanh hơn nhiều, lóe lên đã đuổi kịp Thẩm Lạc, một mực cuốn lấy thân thể hắn.

Thẩm Lạc không ngờ xúc tu của con bạch tuộc này còn có loại thần thông này, đang muốn liều lĩnh thôi động lực nhục thân giãy giụa.

Một đạo hắc ảnh từ bên hông Thẩm Lạc bắn ra, chính là Quỷ Tướng, thân ở giữa không trung, một đạo đao quang đen kịt từ trong tay gã nở rộ ra.

"Vù vù."

Mười mấy râu thịt cuốn lấy Thẩm Lạc ứng thanh đứt gãy, đao mang cũng không dừng lại, lóe lên trảm trên xúc tu màu đỏ.

Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, xúc tu cơ hồ bị chém thành hai đoạn, cỗ lớn máu tươi phun ra, rơi vào mặt đất phụ cận. Mặt đất lập tức phát ra thanh âm xuy xuy, bị ăn mòn ra từng hố sâu cháy đen.

Trong hắc thủy vang lên tiếng kêu thảm bén nhọn, một cái đầu bạch tuộc to lớn từ trong nước chậm rãi xông ra, lớn bằng gian phòng, hai con mắt huyết hồng lớn như đèn lồng nhìn về phía Thẩm Lạc, bên trong tràn đầy vẻ điên cuồng và khao khát, lệ khí cường thịnh, khiến trái tim Thẩm Lạc cũng băng giá theo, lông tơ cũng dựng đứng lên, vội vàng chạy lui ra xa.

Bạch tuộc huyết hồng nhìn chằm chằm Thẩm Lạc một lát, lúc này mới chậm rãi chui vào trong hắc thủy, biến mất không thấy.

Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, quay người nhìn về phía Quỷ Tướng: "Ngươi còn có thể vận dụng pháp lực?"

Hắn đã dùng thần hồn liên hệ Kính Yêu, nhưng yêu lực của yêu này cũng bị phong ấn, Càn Khôn Đại không có tác dụng cách trở.

"Quỷ lực của ta cũng bị cầm giữ hơn phân nửa, bất quá còn có thể vận dụng một chút." Quỷ Tướng thu hồi quỷ đao màu đen trong tay, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy hơi kinh ngạc, lấy tu vi hắn bây giờ, cũng không thể ngăn cản lực giam cầm nơi đây, Quỷ Tướng sao có thể ngăn cản?

"Lực giam cầm nơi đây tám thành liên quan tới mảnh hắc thủy này, nước này thuần âm, Quỷ Tướng cũng là âm hồn thể, lại đã thức tỉnh thần thông Hình Hung Thần Quang, có thể chống lại cấm chế nơi đây cũng là bình thường."

Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, mang theo Quỷ Tướng lui về phía sau, rời xa hắc thủy, lực giam cầm xung quanh cũng bắt đầu yếu bớt, khi hắn thối lui đến hơn ba mươi trượng, mới cảm giác được cỗ lực giam cầm vô hình kia hoàn toàn biến mất.

"Ấn ký pháp lực kia vẫn còn ở phía trước, phải nghĩ biện pháp vượt qua qua mảnh hắc thủy này, ta đã thử bay qua từ trên cao, ngươi có thể vận dụng lực lượng thì tốt, ta ở bên cạnh bảo hộ một hai." Thẩm Lạc nói với Quỷ Tướng.

"Vâng." Quỷ Tướng đáp ứng một tiếng.

Thẩm Lạc đang muốn thả người phóng lên trời, đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau, một cỗ khí tức từ nơi đó nhanh chóng tới gần.

Ánh mắt hắn chuyển động, phất tay thu Quỷ Tướng vào Càn Khôn Đại, Nhuyễn Yên La Cẩm Y trên thân hiện lên lam quang, Ẩn Thân Phù cũng phát huy tác dụng, cả người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Mấy hơi thở sau, một đạo độn quang màu tím bay vụt đến, trong đó xen lẫn từng tia từng tia điện mang, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt đã đến gần.

Người trong độn quang màu tím hiển nhiên cũng nhìn thấy hắc thủy phía trước, tốc độ chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn như cũ bay về phía trước, rất nhanh bước vào phạm vi cấm chế hắc thủy.

Độn quang cũng như hắn vừa rồi, trong nháy mắt tan thành mây khói, một bóng người như tảng đá từ giữa không trung ngã xuống đất.

Bất quá người kia cũng thập phần cao minh, vừa mới mất đi pháp lực rơi xuống, phía sau liền phần phật một tiếng mở ra một đôi cánh màu tím nhạt lớn mấy trượng, phảng phất một cự điểu từ giữa không trung lướt xuống, nhẹ nhàng rơi vào mặt đất kế mép nước.

Giờ phút này Thẩm Lạc mới nhìn rõ dung mạo người kia, khẽ di một tiếng.

Người này không phải ai khác, chính là Yển Vô Sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận