Đại Mộng Chủ

Chương 1959: Giải cứu

Viên tổ cầm hắc bổng múa côn hoa, sau đó có chút khiêu khích chỉ hướng thân ảnh đen trắng, khóe miệng nhếch một phát, nhìn đón đỡ một kích của đối phương cũng không có vẻ gì trở ngại, mà hành động lại hoàn toàn không bị lục giác Ma trận ảnh hưởng.

Mê Tô cũng giống như vậy, hoàn toàn không bị lục giác Ma trận ảnh hưởng, sau khi đứng vững đưa tay bắt lấy vai Tử tiên sinh, đồng thời trên thân ba động linh quang, một cỗ linh quang kỳ dị thuận theo cánh tay rót vào thân thể Tử tiên sinh.

Linh quang rót vào thân Tử tiên sinh, thân thể gã vậy mà biến thành hơi mờ.

Đôi mắt gã sáng lên, trên thân bỗng nhiên dâng lên một cỗ hắc quang, bao trùm Viên tổ và Mê Tô, phóng tới cột đá đen trắng cao lớn, Ma trận màu đen giam cầm xung quanh cũng đột nhiên biến mất.

Thân ảnh đen trắng hoảng sợ ồ một tiếng, tay phải lập tức đưa ra hư không phía trước.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, một bàn tay lớn màu trắng lớn gần mẫu xuất hiện trước ba người Tử tiên sinh, một cỗ đại lực mênh mông lấy thế thái sơn áp đỉnh nghiền ép xuống.

Hai tay Mê Tô nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, linh quang trên thân chớp liên tục.

Thân thể ba người đã hơi mờ lập tức trở nên càng thêm trong suốt, gần như hóa thành ba đạo hư ảnh khó mà phân biệt, không chút trốn tránh, trực tiếp nhào về phía bàn tay lớn màu trắng.

Chỉ hơi dừng lại, ba người vậy mà không chịu cự lực áp bách ảnh hưởng, trực tiếp xuyên thấu qua bàn tay lớn màu trắng, tiếp tục vọt tới cột đá, trong nháy mắt đến phía trước cách mấy trượng.

Thân ảnh đen trắng bị ba người chạy ra Ma trận, đã rất ngạc nhiên, bây giờ lại bị bọn họ xuyên qua bàn tay lớn màu trắng, lông mày lập tức nhíu một cái, không nói hai lời hai tay chà một cái.

Quang mang xung quanh cột đá đen trắng đột nhiên rút nhỏ hơn phân nửa, đồng thời bắt đầu chuyển động quấn quanh nhau, trong nháy mắt hình thành một đồ án Thái Cực đen trắng cự đại, nhanh chóng xoay tròn, từ đó phóng ra một đạo quang trụ trắng đen, bao phủ ba người Mê Tô đã tới gần cột đá vào trong.

Bên trong phạm vi đồ án thái cực bao phủ, bên trên trở nên nhẹ nhàng, phía dưới lại nặng nề, phảng phất thiên địa hỗn độn sơ khai.

Một cỗ ba động pháp tắc kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện, bên trong phạm vi bao phủ của đồ án thái cực hết thảy đều đình trệ, bất kể là sóng linh khí, hay là hư không chấn động, tất cả đều ngưng kết.

Ba người Mê Tô cũng giống như vậy, tất cả cử động đình trệ, giống như con ruồi trong hổ phách.

Trong quang mang đen trắng co vào, hắc quang vốn bao phủ Nhiếp Thải Châu, Bạch Xuyên, Tổ Long lập tức biến mất, lục giác Ma trận màu đen mặc dù vẫn còn, nhưng uy năng đã đại giảm.

Toàn thân Nhiếp Thải Châu toả sáng hào quang kim bạch, đôi cánh bướm kim bạch phía sau hiển hiện ra, Nhược Mộc Thần Cung trong nháy mắt xuất hiện trên tay nàng, hai tay khẽ động hóa thành đạo đạo ảo ảnh.

"Ầm" một tiếng tiếng xé gió truyền ra.

Mười mũi tên màu vàng dài nửa xích, từ Nhược Mộc Thần Cung bắn ra, lóe lên biến mất đánh vào mười trận nhãn lục giác Ma trận, tốc độ nhanh như là thuấn di.

Tổ Long và Bạch Xuyên cũng lập tức động thủ, một cột sáng màu đen cùng một đoàn sương độc màu tím đánh vào trên lục giác Ma trận.

"Ầm ầm ầm" ba tiếng vang lên, lục giác Ma trận vỡ vụn hơn phân nửa.

Ba người lập tức trùng hoạch tự do, vội vàng phi độn ra, thối lui tới rìa không gian đại điện.

"Khai thiên tích địa, hoạch phân âm dương, đây là Âm Dương pháp tắc!" Tổ Long nhìn đồ án Thái Cực đen trắng, trong mắt loé lên tinh quang, trong miệng thì thào nói.

'Âm Dương pháp tắc!" Nhiếp Thải Châu nghe vậy nhìn qua, thần sắc Bạch Xuyên cũng khẽ động.

Thân ảnh đen trắng không để ý đến ba người Nhiếp Thải Châu thoát khốn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cột đá, hai tay cấp tốc biến ảo mấy cái, bỗng nhiên kết xuất một pháp ấn, há miệng phun một cái.

"Đốt."

Một cột sáng lớn bằng cánh tay từ miệng y phun ra, trong đó ẩn hiện ánh sáng đen trắng, như sấm sét quán xuyên thân thể ba người Mê Tô.

Ba người Mê Tô bị đánh trúng, thân hình run rẩy một cái, đập ầm ầm rơi vào mặt đất, ba người vốn kéo nhau chạy giờ văng ra.

Viên tổ và Tử tiên sinh khôi phục thực thể, ngực thình lình bị xuyên qua một lỗ máu to bằng miệng chén, máu tươi cũng bị Âm Dương pháp tắc giam cầm, không chảy ra.

Chỉ có thân thể Mê Tô còn duy trì trạng thái mông lung, nhưng khôi phục được trạng thái nửa hư nửa thực, trên người nàng hiện ra một bộ giáp nhẹ hơi mờ như sợi mây thô, chính là Mộng Vân Huyễn Giáp.

Khóe miệng nàng ẩn hiện vết máu, ngực lại không có vết máu, thương thế rõ ràng nhẹ hơn Viên tổ và Tử tiên sinh nhiều, hiển nhiên là do tác dụng của Mộng Vân Huyễn Giáp.

Thân ảnh đen trắng cau mày lại, há miệng phun tiếp một cái, phun ra hai cột sáng đen trắng mảnh hơn, đánh về phía đầu Viên tổ cùng Tử tiên sinh, muốn triệt để kết thúc hai người.

Nhưng tại thời khắc này, mặt nạ màu đỏ ngòm bị toả liên trận phong ấn đột nhiên tỏa sáng hào quang, hốc mắt bắn ra cột sáng màu máu dài một trượng, "Phốc phốc" quán xuyên đồ án thái cực đen trắng.

Đồ án thái cực lập tức bắt đầu lắc lư kịch liệt, tựa hồ bị tổn thương to lớn, sau một khắc ầm vang tán đi.

Cột đá đen trắng to lớn cũng phát ra một tiếng ai minh, linh quang đen trắng phía trên trong nháy mắt ảm đạm đi nhiều.

Thân ảnh đen trắng kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo lui lại, hai đạo quang trụ đánh về phía Viên tổ và Tử tiên sinh đi được nửa đường thì sụp đổ phiêu tán.

Viên tổ và Mê Tô trùng hoạch tự do, không dám tiếp tục đợi ở chỗ này, từ dưới đất nhảy lên một cái, bỏ chạy về phía rìa không gian đại điện.

Bất quá Tử tiên sinh lại không thoát đi, thân hình thoắt một cái biến thành một đạo hắc ảnh, tiếp tục nhào về phía mặt nạ màu đỏ ngòm kia.

"Ngươi muốn chết!" Thân ảnh đen trắng giận tím mặt, mãnh liệt ổn định thân hình, hai tay nắm vào trong hư không một cái.

Thanh âm rít lên trùng thiên, lít nha lít nhít kiếm ảnh đen trắng trống rỗng xuất hiện, gần như bao phủ gần nửa không gian, phô thiên cái địa chém về phía Tử tiên sinh.

Mỗi đạo kiếm ảnh đều tản mát ra Âm Dương pháp tắc, mặc dù kém xa cột sáng đen trắng cường liệt trước đó, nhưng những nơi kiếm ảnh đi qua, trong hư không hết thảy không còn đứng im như trước, nhưng cũng trở nên trì trệ hơn nhiều.

Khoé mắt Tử tiên sinh giật một cái, hai tay đại phóng huyết quang, vung lên.

Hai đạo huyết quang hùng vĩ tuột tay bắn ra, sau đó "Phần phật" một cái mở ra, hình thành quanh người quang vực màu máu sền sệt như nước màu, lại là một không gian pháp tắc.

Kiếm ảnh đen trắng trong nháy mắt gào thét tới, trảm lên quang vực màu máu.

"Xuy xuy" thanh âm nổi lên, quang vực màu máu trong chớp mắt bị trảm trăm lỗ, vậy mà không có mảy may tác dụng.

Kiếm ảnh đen trắng đầy trời cuồn cuộn ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành hai cự kiếm đen trắng dài trăm trượng, nhanh như thiểm điện giao nhau chém về phía Tử tiên sinh.

Thần sắc Tử tiên sinh đại biến, hai tay đưa ra hư không, lòng bàn tay đại phóng huyết quang, hóa thành hai thanh huyết hồng cự nhận, ngăn cản cự kiếm đen trắng.

Tam sắc kỳ quang đen đỏ trắng đụng thẳng vào nhau, lập tức bạo liệt ra, hai cỗ khí lãng lực lượng pháp tắc cuồng quyển ra bốn phương tám hướng, khiến thế rơi hai thanh cự kiếm đen trắng dừng lại.

Tử tiên sinh nhân cơ hội này, thân hình bay ngược ra sau như điện.

"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nào dễ dàng như vậy!" Thân ảnh đen trắng tức giận hừ một tiếng, bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Hư không trước người y hơi ba động, đạo hắc bạch quang tia quỷ dị kia xuất hiện trên đỉnh đầu Tử tiên sinh, nhanh chóng tuyệt luân chém xuống một cái, so với độn tốc của Tử tiên sinh thì nhanh hơn gấp mấy lần không thôi.

Tiếng nổ lớn như sét đánh, trong đó còn kèm theo một tiếng kêu đau, một đạo hắc ảnh bắn ngược ra, trong nháy mắt đến bên rìa đại điện, hiện ra thân ảnh Tử tiên sinh.

Thân thể gã đã đại biến, lớn lên không chỉ gấp đôi, trên da mọc ra vảy tím màu đen, đã biến thành hình thái chân ma.

Chỉ là giờ phút này cánh tay phải của gã đã đứt, máu me đầm đìa tuôn ra, trong mắt bắn ra hai đạo hung quang dọa người, nhưng không tiếp tục nhào tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận