Đại Mộng Chủ

Chương 1215: Trần oan

"Thiên bẩm tân hỏa, truyền thừa không ngừng, lúc này có phân, hai thể đồng tâm."

Thanh Mao Sư Vương tụng một câu, đi ra phía trước, chập ngón tay lại như dao nhẹ nhàng vạch một cái trong chậu than điêu khắc man sư, đầu voi cùng đại bằng màu vàng, một lùm hỏa diễm từ trong chậu tách ra.

Lục Nha Tượng Vương đi lên một bước, tới bên trái Sư Vương. Kim Sí Đại Bằng cũng vội vàng đi theo, đi tới bên phải, lật tay lấy ra một cái ly bạc, xem là muốn chia hỏa diễm ra.

Ngay lúc Kim Sí Đại Bằng đi lên trước, trong chúng Yêu Tướng phía sau cũng có một người đi ra, chính là Hùng Nhiễm!

"Không ổn, hắn muốn động thủ." Trong lòng Phủ Đông Lai căng thẳng.

"Đừng nóng vội, tu vi sư tôn ngươi thâm hậu, chỉ dựa vào một mình Hùng Nhiễm không gây thương tổn được y. Trước mắt thế cục không rõ, đừng vội xúc động." Thẩm Lạc thấy thân hình gã muốn động, vội vàng kéo lại, truyền âm nói.

Thân hình Phủ Đông Lai dừng lại, có chút do dự.

Nhưng vào lúc này, nhẫn trữ vật trên tay Hùng Nhiễm bỗng nhiên lóe lên một cái, dường như muốn xuất ra pháp bảo gì đó.

"Không được, không thể chờ."

Phủ Đông Lai không để ý Thẩm Lạc khuyên can, tránh thoát bàn tay của hắn, thân hình trong nháy mắt hóa thành một đạo gió lốc cuốn lên đài cao.

Đám người chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thân hình gã đã đứng vững, cầm nã thủ chế trụ cổ tay Hùng Nhiễm.

Chúng yêu dưới đài trong lúc nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, nhao nhao kinh hô.

Thanh Mao Sư Vương quay đầu nhìn lại, thấy là Phủ Đông Lai đang cưỡng chế Hùng Nhiễm, hai mắt dâng lên lửa giận, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn trong nháy mắt từ quanh thân bắn ra.

"Phủ Đông Lai, ngươi còn dám trở về?" Sư Vương gầm lên giận dữ, thanh chấn sơn lâm.

Chúng yêu xung quanh nghe mà sợ hãi, trong đó người tu vi thấp, cơ hồ đứng không vững.

"Đông tới. . ."

Trong lúc nhất thời Kim Sí Đại Bằng quên cả tiếp nhận hỏa diễm, cũng một mặt kinh ngạc nhìn người từng là đệ tử mình.

Lục Nha Tượng Vương càng giận tím mặt, căn bản không để ý đến Hùng Nhiễm chết sống, nâng lên một chưởng muốn bổ xuống Phủ Đông Lai.

"Đệ tử bị oan." Phủ Đông Lai hét to một tiếng.

Lục Nha Tượng Vương mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ tung chưởng đánh xuống.

"Dừng tay." Kim Sí Đại Bằng vội vàng mở miệng quát bảo ngưng lại.

Lục Nha Tượng Vương vẫn không có ý dừng lại, mắt thấy là bàn tay sẽ đập lên trán Phủ Đông Lai.

Lúc này, một mảnh ánh trăng bỗng nhiên chớp động trên tế đàn, lại là một bóng người nhảy lên trên, từ bên cạnh kéo bả vai Phủ Đông Lai, khiến cho gã tránh ra sau.

Lục Nha Tượng Vương tung một chưởng kia trùng điệp đập xuống, lại vừa vặn không thể đánh trúng Phủ Đông Lai, khiến một chưởng vỗ trúng vai Hùng Nhiễm.

Một trận thanh âm nứt xương vang lên, đầu vai Hùng Nhiễm sụp đổ, một cánh tay rũ xuống, hiển nhiên đã xương gãy gân đứt.

"A. . ."

Trong miệng gã phát ra một tiếng kêu thảm.

"Người nào lỗ mãng dám can đảm đến Sư Đà lĩnh ta?" Thanh Mao Sư Vương gầm lên giận dữ, nhìn về phía Thẩm Lạc.

Y rất nhanh nhận ra, người trước mắt chính là tu sĩ Nhân tộc giao hảo cùng Phủ Đông Lai, trong mắt thêm ra chút thần sắc kinh nghi.

"Vãn bối Thẩm Lạc." Thẩm Lạc hào phóng nói.

Hắn cũng không báo xuất xứ sư môn, cũng không kéo Đại Đường quan phủ vào, chỉ đơn giản nói ra tên.

"Dám can đảm nhúng tay vào chuyện Ma tộc chúng ta, ngươi không kiên nhẫn muốn sống nữa sao?" Thanh Mao Sư Vương cau mày nói.

"Chuyện Ma tộc các ngươi nát nhừ ta tự nhiên không muốn dính vào, nhưng Phủ Đông Lai bị người hãm hại, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn." Thần sắc Thẩm Lạc bình tĩnh, không kiêu ngạo không tự ti nói.

"Hắn chính là phản đồ Ma tộc, việc này đã kết luận, há để cho ngươi ở chỗ này, a. . ." Hùng Nhiễm vừa mở miệng nói vài câu, còn chưa nói hết lời, đã bị một tiếng kêu thảm thay thế.

Phủ Đông Lai trở tay vặn ngược tay y ra sau, tay kia giữ lại cổ của y, trên ngón tay cái nhô ra móng nhọn, như mũi chùy móc vào một chỗ huyệt vị trọng yếu, đã đâm vào da thịt y một chút.

Dưới móng nhọn kia, một cây kim nhọn do pháp lực ngưng tụ thành, đang xuyên qua lá phổi đâm vào tim Hùng Nhiễm.

"Đông Lai, đừng làm ẩu." Lúc này, Kim Sí Đại Bằng đột nhiên mở miệng quát.

Sắc mặt y nghiêm túc, hiển nhiên rất bất mãn với việc hai người Phủ Đông Lai cắt ngang nghi thức phân tông.

"Sư tôn, nếu không vạn bất đắc dĩ, đệ tử tuyệt sẽ không có hành vi đường đột như vậy. Đệ tử thật sự là có oan tình trọng đại cần nói . . ."

"Có lời gì, cũng phải chờ nghi thức kết thúc rồi hãy nói." Kim Sí Đại Bằng quả quyết quát bảo ngưng lại.

"Sư tôn, việc này can hệ trọng đại, quyết không thể đợi thêm, ngài nghe đệ tử nói một lời. . ." Phủ Đông Lai cắn răng làm trái sư mệnh.

"Phủ huynh." Thẩm Lạc hét to một tiếng.

Lời nói Phủ Đông Lai tức thì bị cắt ngang, hơi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lạc, đã thấy hắn trừng mắt nhìn mình.

Mặc dù trong lòng gã nghi hoặc, nhưng cũng lập tức hiểu ý, ngừng câu chuyện lại.

"Chư vị đại vương, bởi vì Phủ Đông Lai bị oan không thấu, khiến cho giữa mấy vị cũng sinh ra hiềm khích, chẳng lẽ các người không muốn biết kẻ cầm đầu này là ai chăng?" Thẩm Lạc tiếp lấy lời nói của Phủ Đông Lai, tiếp tục nói.

"Ngươi biết cái gì?" Sắc mặt Thanh Mao Sư Vương run lên, lạnh giọng hỏi.

"Nhân tộc lớn mật, chớ nói bậy." Lục Nha Tượng Vương gầm thét lên.

Thần sắc Kim Sí Đại Bằng cũng biến hóa, hai tay giấu trong ống tay áo, ngưng mi nhìn về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhìn thấy động tác mấy người, nhưng không mảy may để ý, tiếp tục mở miệng nói:

"Chính là hắn, Tam Thủ Hỏa Sư Hùng Nhiễm!"

Một tiếng quát lớn này vang lên, không chỉ mấy người Thanh Mao Sư Vương đứng tại đương trường, ngay cả Phủ Đông Lai cũng không kịp phản ứng.

Bất quá, rất nhanh gã cũng suy nghĩ minh bạch ra.

Bởi vì gã xúc động nhất thời, không thể chờ đợi đến biến cố phát sinh, liền ngăn trở hết thảy, đã mất đi chứng cứ Lục Nha Tượng Vương và Thanh Mao Sư Vương liên thủ đối phó Kim Sí Đại Bằng.

Cho nên trước mắt, bọn hắn chỉ có thể chứng minh do một mình Hùng Nhiễm làm, mà không thể nào nói ra toàn bộ sự thật.

Bất quá dù vậy, Phủ Đông Lai cũng cảm thấy đáng giá, chỉ cần có thể cứu sư tôn, chờ gã rửa sạch hiềm nghi, lại báo toàn bộ chân tướng cho Kim Sí Đại Bằng biết, đến lúc đó càng có thể tin hơn.

"Ngươi nói hắn là kẻ cầm đầu, có chứng cứ không?" Thanh Mao Sư Vương thấy hắn xác nhận do bộ hạ của mình làm, sắc mặt trở nên khó coi, hỏi từng chữ từng câu.

"Nếu ta không xuất ra chứng cứ, làm sao tẩy thoát tội danh Phủ Đông Lai? Mà nghiêm trị nghi phạm chân chính?" Thẩm Lạc hỏi.

"Chỉ cần ngươi xuất ra chứng cứ rõ ràng, chúng ta nhất định sẽ không nhân nhượng, còn nếu không bỏ ra nổi, chỉ là không duyên cớ vu cáo, ta nhất định phải làm cho ngươi bỏ ra đại giới thê thảm." Thanh Mao Sư Vương lạnh giọng nói.

"Đại ca, Nhân tộc không thể tin được." Lục Nha Tượng Vương bên cạnh khuyên can.

Thanh Mao Sư Vương nhìn về phía Tam Thủ Hỏa Sư, trong ánh mắt có hỏi thăm, lại có do dự.

"Sư tôn, chớ nghe hắn ly gián, đệ tử trong sạch . . ." Hùng Nhiễm vội vàng kêu lên.

"Ngươi dám nói ngươi trong sạch? Ngươi dám nói Âm Dương Nhị Khí Bình kia bây giờ không có ở trong nhẫn trữ vật của ngươi?" Thẩm Lạc nghiêm nghị quát.

Nghe lời ấy, thần sắc Hùng Nhiễm đột biến, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, la lên:

"Âm Dương Nhị Khí Bình rõ ràng đã bị Phủ Đông Lai trộm đi, các ngươi đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý vu oan hại ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận