Đại Mộng Chủ

Chương 1238: Họa phúc tương y

Trong mắt Kình thiên cự nhân bắn ra tia sáng màu vàng đã mất đi mục tiêu, chẳng có mục tiêu liếc nhìn quanh mấy lần, rồi lại nhìn quanh khắp.

Điều này khiến những nữ thi phía sau đều thất kinh, cuống quít tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được.

Giờ khắc này, Thẩm Lạc ở nơi nào đó trong lòng đất, trong bùn đất cách trước người hắn không xa lơ lửng một đồ án màu xanh nhạt, đúng là tiết điểm ấn ký pháp lực lúc trước hắn lưu lại dưới mặt đất.

Hắn từ trước đến nay hành sự cẩn thận, tính trước làm sau, lúc trước lưu pháp lực ấn ký đã dùng Ất Mộc Tiên Độn trận, lúc bố trí ấn ký những pháp lực này, bên trong lưu lại mấy đạo linh văn đặc thù, dẫn dắt một đoàn lục quang Ất Mộc Tiên Độn Trận rơi vào phụ cận.

Thương thế trên người Thẩm Lạc vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng hành tung đã lộ, mũ che màu xám lại bị hủy, không thể nào che giấu tiếp, lập tức không dám kéo dài, phải thi pháp phá vỡ cấm chế nơi đây.

Hắn lật tay lấy ra một viên bảo châu màu xanh lam, chính là Trấn Hải Châu kia.

Viên cực phẩm pháp khí này do Đại Đường quan phủ tặng có phẩm chất bất phàm, số lượng cấm chế cũng đạt tới cực hạn mười sáu tầng pháp khí, lúc có được hắn có chút yêu thích, từng coi là bảo vật áp đáy hòm, bất quá về sau tu vi tinh tiến, uy lực Trấn Hải Châu này dần dần theo không kịp, liền bị bỏ một góc trong Lâm Lang Hoàn.

Bất quá vật này có một diệu dụng khác, bây giờ có thể dùng đến.

Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết điểm trên Trấn Hải Châu một cái, hạt châu đại phóng lam quang, một dòng nước màu lam từ đó phun ra ngoài, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, trong chớp mắt thẩm thấu gần trăm trượng tầng đất xung quanh.

Những dòng nước màu lam này là tinh hoa Quỳ Thủy tồn trữ trong Trấn Hải Châu, lúc trước người luyện chế bảo vật này tốn hao tâm tư to lớn, góp nhặt nhiều tinh hoa Quỳ Thủy tồn nhập vào trong châu, gia tăng uy lực của nó.

Tay phải Thẩm Lạc đại phóng lam quang, hàn khí Điện Thương Hải bộc phát, "Răng rắc" một tiếng đông lạnh những dòng nước này thành một khối băng màu lam to lớn.

Điện Thương Hải của hắn đã sớm tu luyện đến cảnh giới đông kết pháp lực, tiết điểm và những linh tơ màu vàng đất xung quanh bị hàn khí đông cứng, tất cả linh quang lập tức bị ngưng kết trong khối băng, không còn lưu động.

Kỳ thật lấy cảnh giới Thẩm Lạc bây giờ, không cần triệu hoán dòng nước, cũng có thể trống rỗng thành băng, nhưng thi pháp như thế không chỉ hao tổn rất nhiều pháp lực, mà ngưng ra hàn băng cũng không đủ kiên cố.

Tại nơi khác, Thẩm Lạc sẽ triệu hoán nước dưới mặt đất, sau đó thi triển Điện Thương Hải. Nhưng tòa thành trì này bị một cỗ cấm chế kỳ lạ bao phủ, thông linh thuật cũng không thể xuyên thấu, triệu hoán nước dưới mặt đất càng là thiên phương dạ đàm, cho nên hắn mới lấy ra Trấn Hải Châu.

Tiết điểm bị đông lại, linh quang màu vàng lưu động trong một khu vực xung quanh cũng bị ảnh hưởng, cử động của kình thiên cự nhân trong thành trì tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, hơi tạm ngừng cảm ứng.

Trong cung điện lờ mờ, ngọn lửa xanh lục trên quan tài lần nữa ngưng tụ thành hình dạng hai mắt, bên trong hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc.

"Không có khả năng! Người này vậy mà có thể phát hiện ra yển văn tồn tại, chẳng lẽ ta nhìn sai rồi, hắn là người Thiên Cơ thành?" Người trong quan tài giật nảy cả mình, đang muốn hành động.

Trên thân Thẩm Lạc hiện lên lục quang, từ phụ cận tiết điểm biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc trống rỗng xuất hiện tại một chỗ tiêu ký hoàng ti khác, lại tiếp tục đông cứng triệt để tiết điểm chỗ này, sau đó lại độn hành rời đi.

Phụ cận năm tiết điểm đều có quang cầu màu xanh của Ất Mộc Tiên Độn trận tại đó, thân hình hắn nhanh chóng thoáng hiện các nơi, trong vòng mấy hơi thở đã đông cứng hết các tiết điểm này.

Trong non nửa thành trì, tia sáng màu vàng vận chuyển chịu ảnh hưởng, động tác kình thiên cự nhân trong thành càng triệt để tạm ngừng, đứng thẳng bất động tại nơi đó, trong mắt bắn ra linh quang màu vàng cũng ảm đạm hơn phân nửa.

Thẩm Lạc vui mừng, lại một lần nữa thôi động Ất Mộc Tiên Độn trận, thân ảnh loé lên lục quang rồi biến mất.

Trong cung điện lờ mờ, người trong quan tài nhìn thấy cảnh này, càng tin tưởng vững chắc Thẩm Lạc chính là tu sĩ Thiên Cơ thành, ngược lại đã tỉnh táo lại.

Trong quan tài loé lên hào quang, một viên tinh cầu màu vàng đất từ đó bắn ra, trên thân cầu hiện đầy đường vân vô cùng phức tạp, dung nhập vào mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.

Toàn bộ thành trì rung động ù ù, quang mang linh tơ màu vàng đất trong thành lần nữa đại phóng, phảng phất ăn thuốc đại bổ điên cuồng rung động lên.

Mà mặt đất bên cạnh năm chỗ băng phong kia nhanh chóng nhô ra, tựa hồ sắp phát sinh kịch biến.

Giờ khắc này, Thẩm Lạc thi triển Ất Mộc Tiên Độn trận, truyền tống xuất hiện trên một chỗ quảng trường.

Trên quảng trường này tụ hợp không ít âm thú, đang truy đánh một mảnh mây đen do Thị Huyết Phiên biến thành, điều khiển cờ này tự nhiên là Quỷ Tướng.

Tốc độ mây đen cực nhanh, mà trong linh quang chớp động, phiên ảnh lắc lư, phi thường huyền diệu. Âm thú phía sau phát ra công kích hoặc là trực tiếp đâm vào, hoặc là bị phiên ảnh chấn khai, hiệu quả cũng không lớn.

Thẩm Lạc đang muốn triệu hoán Quỷ Tướng tới, toàn bộ thành trì đột nhiên rung động ù ù, động tĩnh không nhỏ so với lúc trước kình thiên cự nhân kia xuất hiện.

Thần thức hắn không cách nào triển khai, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết không phải chuyện tốt, lập tức truyền âm triệu hoán Quỷ Tướng tới.

Mây đen nơi xa lập tức vang lên thanh âm ngạc nhiên, bỗng nhiên quay người hất ra những âm thú kia, bay vụt tới bên này.

"Hống hống hống. . ."

Những âm thú kia không chịu bỏ qua, tiếp tục đuổi sát theo, các loại công kích như mưa rơi đánh về phía mây đen, thậm chí Thẩm Lạc phía trước.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, phất tay áo lên, Thuần Dương Kiếm tuột tay bắn ra, lóe lên đã đến trên đỉnh đầu đám âm thú kia, kiếm quang đột nhiên đại phóng sau co rụt lại tăng, mấy trăm tia kiếm màu đỏ lăng lệ không gì sánh được nổ bắn ra, bao phủ đám âm thú phía dưới vào trong.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, Thuần Dương Kiếm vốn là khắc tinh âm thú, biến thành tia kiếm càng lăng lệ không gì sánh được, mấy chục con âm thú bị tia kiếm xuyên qua bắn thành tổ ong, đều mất mạng.

Mây đen phía trước thấy vậy đột nhiên dừng lại, phần phật một chút tản ra, hiện ra thân ảnh Quỷ Tướng, há miệng hút vào phía sau.

Một cỗ quang mang đỏ thẫm bắn ra, tản mát ra khí tức dị thường hung lệ, quấn lấy thi thể những âm thú kia.

Thi thể những âm thú kia nhanh chóng hòa tan, hóa thành từng tia từng tia hắc khí chui vào trong quang mang đỏ thẫm hung lệ kia, bị Quỷ Tướng ùm một ngụm nuốt xuống.

"Đừng ở nơi đó tham ăn nữa, tiến nhanh vào túi càn khôn!" Thẩm Lạc nhìn thấy môn thần thông này của Quỷ Tướng, không khỏi lấy làm kinh hãi, trước đó chưa bao giờ thấy nó thi triển qua, nhưng bây giờ tình huống nguy cấp, hắn không để ý tới nhiều lời, tế ra túi càn khôn thu Quỷ Tướng vào.

Mảnh mây đen kia cũng biến thành Thị Huyết Phiên, rơi vào trong tay hắn.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài đã tới, trễ chút nữa sợ là ta sẽ không kiên trì nỗi." Quỷ Tướng ở trong túi càn khôn có chút oán trách nói.

Lúc trước Thẩm Lạc ẩn thân trốn, tâm thần truyền âm để Quỷ Tướng trốn ra xa, thứ nhất là dẫn những âm thú kia đi, thứ hai là có thể phân tán sự chú ý của kẻ ẩn trong chỗ tối, thuận tiện cho hắn ở bên này tìm kiếm sơ hở, thứ ba là đi tìm Phủ Đông Lai mất tích.

Quỷ Tướng trong khoảng thời gian này chịu đủ các lộ âm thú truy sát, nếu không phải tu vi gã coi như không tệ, lại có Thị Huyết Phiên tương trợ, sớm đã bị vây đánh chết.

Bất quá có câu "Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí", gã ngoài ý muốn đã thức tỉnh một môn thần thông mới, cũng coi như không uổng công lần vất vả này.

- Giải thích “Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí”, tức là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, phúc nếu như hưởng hết thì tất sẽ chiêu mời họa đến. Vì vậy, "phúc bất tận hưởng". Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận