Đại Mộng Chủ

Chương 2039: Lại gặp mặt

Ngay lúc Thẩm Lạc phóng thích không gian lực quấy nhiễu phiến hư không hỗn loạn kia, một cỗ không gian lực cường đại lập tức vặn vẹo tới, khiến không gian lực hỗn loạn cũng phát sinh vặn chuyển biến hình.

"Lực lượng bàng bạc thật mạnh." Trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc.

Tâm niệm hắn vừa động, Tiên Ma nhị lực thể nội đồng thời tuôn ra, không gian pháp tắc trong Hỗn Độn Hắc Liên nhất thời bạo trướng, lực lượng cường đại phá toái hư không hỗn loạn phía trước, cứng rắn xé mở ra một lỗ hổng dài chừng một thước.

Xuyên thấu qua lỗ hổng màu đen, Thẩm Lạc nhìn thấy phía sau có bạch sắc quang mang, nhưng không phải quang mang Không Gian Pháp Tắc, mà nhu hòa như là ánh mặt trời.

"Ầm" một tiếng vang!

Còn không đợi Thẩm Lạc nhìn rõ, áp lực không gian khổng lồ xung quanh đã ép nổ thông đạo không gian mà hắn khai mở ra.

Không gian hỗn loạn phía trước bởi vì bạo tạc, lần nữa khuếch trương ra. Thẩm Lạc thấy thế, không thể không thối lui về sau, đợi không gian bành trướng ngừng lại, mới dừng lại theo.

Hắn nhìn không gian vặn vẹo phía trước, như có điều suy nghĩ.

Khoảnh khắc sau, cổ tay hắn khẽ chuyển, giữa bàn tay loé lên quang mang, một cuốn họa trục lập tức xuất hiện trước người.

Thẩm Lạc nhìn thoáng qua Sơn Hà Xã Tắc Đồ, không do dự chút nào, cầm lấy họa trục vọt tới không gian vặn vẹo phía trước.

Cùng lúc đó, Không Gian Pháp Tắc thể nội hắn cũng dũng động tuôn ra, thôi động Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Dưới Không Gian Pháp Tắc thôi động, trên Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng lên bạch quang chói loà, từng hư ảnh sơn hà từ trong đó chiếu rọi ra, bao phủ phía ngoài không gian phá toái.

Chỉ thấy quang ảnh lưu động, hư ảnh một tòa phố phường thành trì phóng ra, quang thải từ hư ảo dần dần biến đổi thành thực, giữa họa quyển có cảnh có vật, có cây có phòng ốc, nhưng không có một bóng người.

Trung tâm hoạ quyển là một tòa lầu thành cao hơn mười trượng do đất chế thành, phía dưới đứng lặng một cửa thành đang rộng mở. Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng vui vẻ, tay cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhảy lên, phi độn về phía cửa thành trong hoạ quyển.

Nhưng lúc thân ảnh hắn đụng vào họa quyển, lập tức một cỗ áp lực không gian cường đại nhất thời kéo tới, mãnh liệt đè thân hình hắn xuống, làm song cước hắn trùng trùng rơi xuống đất, còn trên lưng như đeo vài tòa đại sơn, nửa bước cũng khó đi.

Mặc dù có chí bảo Sơn Hà Xã Tắc Đồ kề thân, Thẩm Lạc tiến lên vẫn cực không trôi chảy.

Hắn toàn lực vận chuyển Bàn Cổ Chân Công, từng bước một đi đến cửa vào, đi mỗi một bước, dưới chân tựa như truyền đến "Ầm" một tiếng trầm muộn, đất đá băng liệt, địa chấn rung chuyển.

Khoảng cách chỉ có bảy tám bước, Thẩm Lạc lại giống như đi trong quang âm trường hà, mỗi một bước hao phí thời gian thật dài, đi ra bốn năm bước đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Lúc này, Hỗn Độn Hắc Liên trên cánh tay hắn tựa hồ có cảm ứng, Không Gian Pháp Tắc ở trung tâm liên hoa chảy xuôi ra, hình thành ngoài thân một tầng ngân bạch quang mô, trong đó tán phát ra lực bài xích, như muốn chia cắt hắn và không gian xung quanh ra.

Thẩm Lạc nhất thời cảm thấy quanh thân buông lỏng, lực cản giảm đi, thừa thắng xông lên phía trước, cũng không quay đầu lại xông thẳng vào cửa thành.

Bước vào cửa thành, lập tức một đầu không gian thông đạo xuất hiện, Thẩm Lạc lảo đảo một cái ngã bổ nhào tới.

Thân ảnh hắn xuyên qua một phiến bạch quang sáng lạn, áp lực nhất thời mất đi, đi thẳng tới giữa không gian bên kia.

Ổn định thân hình xong, Thẩm Lạc giương mắt nhìn phía trước, bỗng nhìn thấy không xa phía trước, một tòa sơn phong cự đại hai màu trắng đen nhô lên mặt đất, đứng vững nhập không, nhìn thập phần nguy nga.

Thẩm Lạc nhìn lên sơn phong, thấy trên đỉnh sơn phong cao nghìn trượng thình lình ngưng tụ một vòng xoáy đen trắng rộng chừng vài dặm.

Vòng xoáy đen trắng lơ lửng trên thương khung, vẫn đang cấp tốc xoay tròn, bên trong vân khí phiên cổn, muôn hình vạn trạng.

Chẳng biết tại sao, Thẩm Lạc nhìn lên vòng xoáy đen trắng kia, cảm thấy phía trên giống như có con mắt thương thiên, bên trong dựng dục lực lượng cuồng bạo hỗn độn, chỉ là không biết phía trên liên thông tới nơi nào?

Còn không đợi Thẩm Lạc tiếp tục xem xét, Hỗn Độn Hắc Liên trên cánh tay hắn cấp tốc hưng phấn, lá sen liên hoa kịch liệt lắc lư, tựa hồ đang thổ lộ tâm tình nó đang rất mừng rỡ.

Thẩm Lạc lập tức hiểu ra, đây là lại phát hiện Tiên Thiên khí rồi.

Hắn cao hứng giơ cánh tay lên, đưa qua trái phải để thăm dò, nhưng lá sen Hỗn Độn Hắc Liên cũng không biến hóa theo động tác của hắn, thủy chung lắc lư chỉ một phương hướng, là toà hắc bạch cự phong kia.

Thẩm Lạc mừng rỡ, không mảy may chần chừ, lập tức phi thân lên, phóng tới toà hắc bạch sơn phong kia.

Ngay lúc thân ảnh Thẩm Lạc sắp đạt tới đỉnh hắc bạch cự phong, nhưng từ xa, hắn đã nhìn thấy đỉnh núi kia tựa hồ bị người cắt bỏ một đoạn, khai mở ra một bình đài to lớn.

Tại trung tâm bình đài kia, trên vách núi hắc bạch thình lình có một dòng suối hoằng vụ mờ mịt, lớn hơn một trượng, bên trong một nửa mực hắc, một nửa tuyết bạch, hòa hợp thành một đầm nước hình tròn.

Bên cạnh đầm nước hắc bạch, thình lình khoanh chân ngồi tám mươi mốt thân ảnh khôi ngô to lớn.

Diện mục bọn họ to lớn không giống nhau, cơ bản đều là thân người đầu thú, tướng mạo tương đối dữ tợn hung ác, ngoài thân là làn da trần trụi màu đồng cổ, đường nét như đao khắc, thể hiện ra dã tính và lực lượng mạnh mẽ.

Những người này, toàn bộ ngồi nửa bên đen toà sơn phong, mặt đất dưới người bọn họ đang có hắc sắc vụ khí nhè nhẹ bốc lên, quấn quanh thân bọn họ.

Thẩm Lạc nheo một mắt nhìn cho rõ, những thứ hắc sắc vụ khí kia không phải thứ gì khác, chính là Tiên Thiên ma khí mà hắn khổ sở truy tìm.

Mà phía trên đỉnh đầu những người này, phía dưới vòng xoáy hắc bạch như con mắt thương khung kia, còn lơ lửng ngồi xếp bằng một ma tộc diện mục dữ tợn, thể phách hùng tráng.

Thẩm Lạc nhìn thấy y, lập tức đồng tử không khỏi hơi co lại, kém chút kinh sợ kêu thành tiếng: "Xi Vưu!"

"Bọn hắn sao lại ở chỗ này?" Trong lòng Thẩm Lạc chấn kinh. Hắn không ngờ ở chỗ này đụng phải Xi Vưu cùng tám mươi mốt huynh đệ ma tộc của y.

Trên không trung cao, Xi Vưu lăng không ngồi xếp bằng, khác với tám mươi mốt huynh đệ, quanh thân y không ngừng quấn quanh hắc sắc Tiên Thiên ma khí, và quấn quanh bạch sắc Tiên Thiên linh khí.

Hai cỗ lực lượng giao hòa hòa nhập thể nội y, phía sau y hình thành một quang hoàn hắc bạch cự đại, khiến y nổi bật giống như Thần Minh.

Nhưng ba động khí tức trên thân y phát tán ra lại thập phần bình thản, không có khí thế kinh người như trước, ngược lại nhìn giống như người bình thường, khiến tâm tình Thẩm Lạc không khỏi chấn động.

"Có thể hoàn chuyển tự nhiên như vậy, chỉ sợ thực lực hắn lại càng tinh tiến." Thẩm Lạc nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Nghĩ xong, Thẩm Lạc dự định rút lui, hắn còn không tự tin đến mức có thể tự mình khiêu chiến với những Ma Tộc cự phách này, riêng một mình Xi Vưu cũng không phải hắn có thể đối phó được.

Nhưng đúng lúc này, Xi Vưu huyền phù hư không đang nhắm mắt, bỗng nhiên mí mắt nhấc lên, nhìn qua hướng Thẩm Lạc.

Tầm mắt y giống như có thực chất, phảng phất có thể xuyên qua không gian ngăn cách, trong nháy mắt khóa cứng thân Thẩm Lạc, khiến trong lòng hắn cuồng loạn.

"Thẩm Lạc, chúng ta lại gặp mặt."

Nhìn thấy Thẩm Lạc, Xi Vưu cũng hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra tiếu ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận