Đại Mộng Chủ

Chương 1201: Nghìn cân treo sợi tóc

"Địch tối ta sáng, tình huống bất lợi với chúng ta, trước tạm lánh đi một chút." Quỷ Tướng nói nhỏ một tiếng, muốn lui về phía sau.

Nhưng hư không sau lưng gã ba động cùng một chỗ, một bóng người màu xám cực kỳ nhạt trống rỗng xuất hiện, đưa tay tung một kích.

Một chùm gợn sóng màu vàng từ trong tay nó bắn ra, lóe lên một cái rồi biến mất đánh vào trên thân Quỷ Tướng và Vu Man Nhi.

Quỷ Tướng tựa hồ đã sớm chuẩn bị, trên thân bỗng nhiên toát ra hắc quang cao mấy trượng, bao phủ bản thân và Vu Man Nhi vào trong đó, thân thể hai người chui vào giữa đoàn hắc quang, bay ngược ra sau.

Gợn sóng màu vàng đánh vào giữa hắc quang, phảng phất trâu đất xuống biển biến mất không thấy gì nữa, một chút uy năng cũng không phát huy được.

Bóng người màu xám thấy vậy, khẽ giật mình.

Quỷ Tướng mặc dù dùng thần thông Quỷ Đạo hư hóa giảm bớt hơn phân nửa tổn thương, thân thể vẫn cảm thấy như bị vô số cự thạch đánh trúng, toàn thân không có chỗ nào may mắn tránh thoát, âm lực thể nội càng bị đánh tan non nửa, thân bất do kỷ bay ngược ra sau.

Ngược lại Vu Man Nhi được gã bảo hộ ở sau lưng, không bị gợn sóng màu vàng công kích.

Vào lúc này, bọn Vạn Thánh công chúa đã bay nhào tới, không lưu tình chút nào xuất thủ, các loại pháp bảo như mưa đánh về phía bị hắc quang bao phủ Quỷ Tướng và Vu Man Nhi.

"Phu nhân, coi chừng có bẫy!" Bóng người màu xám kia còn hơi sợ run đứng ở nơi đó, tựa hồ chưa lấy lại tinh thần, nhìn thấy Vạn Thánh công chúa sốt ruột không dằn nổi xuất thủ công kích, nhớ đến cử động quỷ dị của Quỷ Tướng và Vu Man Nhi, vội vàng nhắc nhở.

Bất quá đã muộn, mặt đất đột nhiên rạn nứt ra, vô số cây cối và dây leo màu xanh lá chen chúc chui ra, trong chốc lát hình thành một mảnh rừng già rậm rạp, vây kín mít bọn Vạn Thánh công chúa và pháp bảo bọn họ vào trong.

Đám Vạn Thánh công chúa kinh hãi.

Không chờ bọn họ giãy giụa, Quỷ Tướng đã như thiểm điện quay người, hắc quang trên thân bỗng nhiên nồng đậm thêm mấy lần, tiếng quỷ khóc ô ô từ trong hắc quang truyền ra, rót vào tai bọn Vạn Thánh công chúa.

Trên khuôn mặt một đám yêu vật có tu vi nông cạn lập tức lộ ra như khóc như cười, khoa tay múa chân loạn xạ.

Mà bóng người màu xám kia cũng trong phạm vi Nhiếp Hồn Ma Âm công kích, sắc mặt đại biến, thân ảnh nhoáng một cái biến mất.

"Kinh Cức Vũ!" Trong mắt Vu Man Nhi hiện lên sát cơ, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Cây cối dây leo quấn quanh bầy yêu đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi đao, hung hăng xoắn một phát.

Huyết quang chợt hiện, chừng mấy chục con yêu vật có tu vi yếu kém bị chém thành mấy khúc, chết oan chết uổng, những yêu vật khác cũng bị thụ thương. Chỉ có Vạn Thánh công chúa, Liên Sơn, Quy Tàng có tu vi cao thâm kịp thời bảo vệ thân thể, nên không bị thương.

Bọn Vạn Thánh công chúa vừa sợ vừa giận, cùng nhau gầm thét một tiếng, các loại pháp bảo uy lực hùng vĩ đánh vào rừng rậm xung quanh. Trong âm thanh đôm đốp giòn vang, cây cối dây leo rậm rạp dễ như trở bàn tay bị đánh tan hơn phân nửa.

Vu Man Nhi thấy vậy thở dài một tiếng, không có linh lực Ngân Hạnh Thần Thụ tương trợ, chỉ dựa vào lực lượng một mình nàng, uy lực Lạc Diệp Tiêu Tiêu rõ ràng không đủ.

Nàng lách mình lui lại, hóa thành một đạo lục quang phi độn ra xa, thần thức cảm biến xung quanh, đề phòng bóng xám quỷ dị kia lại đánh lén.

Quỷ Tướng cũng hóa thành một đạo bóng đen cùng Vu Man Nhi sánh vai bỏ chạy ra xa, quỷ khí trên người gã không ngừng tuôn ra, hóa thành từng luồng từng luồng gợn sóng, không ngừng khuếch tán ra xung quanh, tựa hồ là một loại thủ đoạn Quỷ Đạo dò xét nào đó.

"Tặc tử chạy đâu!"

Một đám yêu vật rõ ràng thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, lại bị đánh trở tay không kịp, tổn thất nặng nề, trong lòng giận dữ, vừa thoát khốn lập tức đuổi theo hướng Vu Man Nhi và Quỷ Tướng.

Chỉ có số ít yêu vật như Vạn Thánh công chúa còn duy trì tỉnh táo, muốn quát bảo ngưng lại, nhưng bầy yêu đã đuổi theo. Mấy người Vạn Thánh công chúa cũng đành phải đuổi theo, tế ra các loại pháp bảo đánh về phía hai người Vu Man Nhi, muốn nhất cử giết chết hai người.
Vu Man Nhi và Quỷ Tướng thấy bầy yêu đã được dẫn qua, trong lòng mừng thầm, toàn lực phi độn về phía trước, đồng thời kiệt lực ngăn cản pháp bảo phía sau công kích.

Mặc dù Vu Man Nhi và Quỷ Tướng ra sức tránh né, số lượng yêu vật phía sau lại quá nhiều, còn có Vạn Thánh công chúa, Liên Sơn, Quy Tàng, mấy tồn tại Đại Thừa kỳ này, hai người chỉ chạy một lát đã bị đánh trúng mấy lần, thân thể bị thương không nhẹ.

Đôi mi thanh tú Vạn Thánh công chúa cau lại, lật tay lấy ra một mặt đại phiên màu lam, bấm niệm pháp quyết điểm một cái. Lá cờ đại phóng lam quang, vô số mây mù màu lam từ đó chen chúc ra, bay cuộn về hướng hai người, tốc độ dị thường nhanh chóng.

Đại phiên màu lam này rõ ràng là pháp bảo Thủy thuộc tính, hư không phụ cận cũng đại thịnh thủy khí.

"Tản ra!" Vu Man Nhi nhìn thấy sương mù màu lam nhanh chóng đuổi đến, vội vàng cùng Quỷ Tướng tách ra, vọt tới hai hướng khác nhau.

Nhưng giờ phút này, phía trước hai người hiện lên ánh sáng xám, bóng người màu xám kia lần nữa như quỷ mị xuất hiện, khoát tay, một chùm gợn sóng màu vàng đánh vào trên thân hai người.

Hai người hoàn toàn không phòng bị, bị gợn sóng màu vàng đánh trúng, giống như hai mảnh lá rụng bị đánh bay ngược ra sau.

Vạn Thánh công chúa vui mừng, hai tay biến đổi pháp quyết, tốc độ lam vụ thoáng đề thăng gấp bội, trong nháy mắt bao phủ Vu Man Nhi và Quỷ Tướng.

Thân thể Vu Man Nhi và Quỷ Tướng trầm xuống, giống như rơi vào chỗ sâu nhất hải nhãn vạn trượng, dù Quỷ Tướng là quỷ thể, giơ cánh tay lên cũng cảm thấy phi thường gian nan.

Đám Yêu tộc phía sau đại hỉ, các loại pháp bảo công kích xuống như mưa.

Bóng người màu xám phía trước cũng thừa cơ hung ác hạ sát thủ, trong tay áo bắn ra một đạo bạch quang như linh xà, nhanh chóng chém về phía cổ Vu Man Nhi.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một màn ngoài dự liệu xuất hiện!

Hư không bên cạnh mây mù màu lam ba động cùng một chỗ, một bàn tay trống rỗng đưa ra ngoài, đặt trên mây mù màu lam.

Mặt ngoài bàn tay loé lên lam quang, một cỗ khí tức cực hàn đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt quét ra mấy trăm trượng xung quanh.

Mây mù màu lam là thần thông dùng Thuỷ linh lực hùng hậu không gì sánh được ngưng tụ thành, trong nháy mắt hóa thành một khối băng tinh màu lam to lớn. Vạn Thánh công chúa và mười mấy mấy yêu vật bên cạnh cũng bị đông cứng trong băng tinh.

Cỗ hàn khí kia dị thường đáng sợ, giữa không trung xung quanh cũng phủ lên từng tảng băng, phảng phất toàn bộ hư không bị đông lại. Không ít bọn yêu vật bên ngoài mây mù màu lam cũng bị khí tức cực hàn tác động đến, đông lạnh thành từng cây băng côn, chỉ có một ít đứng xa, hoặc kịp thời tế ra pháp bảo mới tránh thoát một kiếp.

Bóng người màu xám kia đang bên cạnh Quỷ Tướng và Vu Man Nhi, tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi, "Răng rắc" một tiếng biến thành một toà băng điêu, hiện ra bản thể, lại là một hồ yêu màu xám.

Mà Quỷ Tướng và Vu Man Nhi mặc dù ở trung tâm băng tinh màu lam, hai người lại không bị đông lại, giữa băng tinh xung quanh lưu lại chừng nửa thước, cho thấy người thi pháp ngưng băng khống chế lực xuất thần nhập hoá.

Bầy yêu trong tích tắc cơ hồ toàn quân bị diệt, những yêu vật tránh thoát một kiếp kia lộ vẻ hoảng sợ, như tị xà hạt bỏ chạy ra xa.

Bàn tay màu xanh lam vừa thu lại, đồng thời hư không phía sau ba động cùng một chỗ, một bóng người hiển hiện ra, chính là Thẩm Lạc.

"Thẩm đạo hữu!"

"Chủ nhân!"

Vu Man Nhi và Quỷ Tướng đại hỷ la lên một tiếng. Các yêu vật Vạn Thánh công chúa, Liên Sơn, Quy Tàng phát hiện ra liền lộ vẻ hoảng sợ, ra sức vận khởi yêu lực thể nội, ý đồ chấn vỡ hàn băng trên thân.

Nhưng cỗ hàn khí kia uy lực lớn đến kinh người, yêu lực bầy yêu vậy mà đều bị đông cứng, vận chuyển phi thường gian nan, chớ nói chi là chấn vỡ hàn băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận