Đại Mộng Chủ

Chương 1994: Hỗn đấu

Đại quân ma tộc tiếp tục hành quân thêm một đoạn thời gian, đi tới một tòa thành trì.

Một phần tường thành đã bị phá huỷ, ngay cả thành lâu cũng sụp đổ, hiển lộ một lỗ hổng thật lớn, vừa đủ cho hình thể khổng lồ của ma thú đi qua.

Tiến vào trong thành trì, Bạch Tiêu Thiên và Cổ Hóa Linh mới rốt cuộc kiến thức được thảm cảnh như luyện ngục.

Bên trong thành trì, kiến trúc phòng ốc gần như sụp đổ toàn bộ, trong tầm mắt, khắp nơi chỉ còn đống đổ nát bụi bặm.

Trong phế tích liên miên, có thể nhìn thấy tàn thi nhân tộc, bọn họ không phải tu sĩ, thậm chí không phải quân lính, mà chỉ là dân chúng bình thường, cũng không thể tránh khỏi kế cục bị tàn sát.

Gần tường thành có những đống lửa thiêu đốt hừng hực, nơi đó tụ tập gần trăm thương binh ma tộc, tạm thời nằm bên cạnh đống lửa tĩnh dưỡng, bọn chúng mang đến mấy tảng đá to dựng lên bếp nấu, bên trên đặt một nồi lớn, đang nấu một nồi canh thịt thật to.

Thẩm Lạc xa xa nhìn thoáng qua, mí mắt hơi giật giật, nồi canh thịt đang sôi "Ục ục", bên trong nước canh nóng hổi, hơi nhô lên một cánh tay nho nhỏ.

Đại quân cũng không dừng lại, mà nhanh chóng đi xuyên qua thành trì, đi đến một cửa thành khác, Thẩm Lạc nhìn thấy trên mặt đất có một tấm biển to lớn bị tổn hại, trên biển đề ba chữ "Đông Khâu Quốc".

Đông Thắng Thần Châu khác biệt Nam Chiêm Bộ Châu, nhân tộc thành lập quốc gia không nhiều, mặc dù có, trong một bang chỉ lập nên một thành trì, một thành tức một quốc gia nhỏ.

Một thành bị hủy diệt, cũng như một quốc gia diệt vong.

Thẩm Lạc nhịn không được quay người lại nhìn thành trì, một đạo hắc ảnh lặng lẽ từ bên cạnh Thẩm Lạc lao nhanh đi, biến mất trong bóng tối bên dưới tường thành, không ai chú ý tới.

Đại quân ma tộc tiến quân càng lúc càng xa, đám thương binh ma tộc trong thành, đang định hưởng thụ nồi canh thịt.

Một người trong đó bưng một bát mẻ, thò nửa người, đang định từ trong nồi múc chút nước canh, trong bóng của gã đột nhiên có một nhân ảnh hiện lên, tay cầm đao chém ngang, xẹt qua cổ gã.

Thủ cấp to lớn "Lăn lông lốc" Vào trong nồi nước đang sôi, đến chết cũng không biết sự tình đang phát sinh.

Đám thương binh còn lại phát hiện chỗ không đúng, nhất thời nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị nghênh địch, nhưng thân hình Triệu Phi Kích nhanh hơn một bước, cực tốc lướt ngang qua bọn chúng, thoát ẩn thoát hiện như quỷ mị, ánh đao lấp loé thu gặt sinh mệnh.

Rất nhanh, sứ mệnh mà Thẩm Lạc giao cho đã hoàn thành, thân hình Triệu Phi Kích lần nữa biến mất trong bóng tối.

Qua một ngày hành quân, đại quân ma tộc rốt cuộc đi đến Ngạo Lai Quốc.

Nơi đây, một trong số ít thành trì lớn của Đông Thắng Thần Châu, tường thành cao vút, kiến trúc to lớn, vốn có hơn trăm vạn nhân khẩu sinh sống, nhưng trước mắt chỉ còn lại một mảnh phế tích hỗn độn.

Tường thành không biết bị thứ gì oanh kích, mà thủng bảy tám lỗ thật lớn, xung quanh lít nha lít nhít thi thể nhân tộc, có người đã bị giẫm đạp biến hình, nhìn như bùn nhão.

Gần cửa thành, thi thể chất chồng thành đống như núi, đủ để thấy nơi đây đã trải qua một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Chỉ tiếc nhân tộc liều chết chống cự, cuối cùng vẫn khó mà chống lại ma tộc cường đại.

Trong thành tự nhiên cũng như luyện ngục nhân gian, ma tộc thu đại lượng thi thể nhân tộc lại một chỗ, chất thành từng tòa núi nhỏ, không phải làm mộ cho nhân tộc, mà vì dự trữ huyết thực, nuôi nấng những ma thú không có linh trí.

Càng có một ít tu sĩ ma tộc, nhìn bộ dạng như luyện đan sư, kiến tạo trong thành một đan lô cự đại, bên trong đan lô lấp đầy thi thể, sử dụng một chút huyết nhục còn sót lại, luyện chế huyết đan.

Thẩm Lạc đang đánh giá cảnh tượng trong thành, trong lòng cực kỳ tức giận, chợt nghe tiếng ầm ầm vang truyền đến.

Lúc này, đám ma thú đang ăn uống đồng loạt dừng cắn xé, ngẩng đầu nhìn một chỗ khác trong thành trì, chỉ thấy không trung nơi đó đã bị hỏa diễm nhuộm đỏ, phóng thích sóng nhiệt cực nóng.

Từ trong sóng nhiệt mênh mông, Thẩm Lạc cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc.

"Hình như là Đấu Chiến Thắng Phật ở bên kia, khí tức rất hỗn tạp." Hắn truyền âm hai người Cổ Hóa Linh, nói.

"Có đi hỗ trợ không?" Bạch Tiêu Thiên dò hỏi.

"Hiện tại không phải lúc, chúng ta cần cứu Lục Hóa Minh, trước tìm thấy huynh ấy rồi nói sau." Thẩm Lạc trả lời.

Thời điểm bọn họ đang thương nghị, ma tộc đầu lĩnh dẫn quân la lên thúc giục, lệnh đại quân nhanh chóng đuổi đến tiền tuyến.

Từng đầu ma thú, bị tu sĩ ma tộc khống chế, bắt đầu phát lực di chuyển, bốn vó rơi xuống đất phát động âm thanh "Ầm ầm" Như sấm rền, đại địa chấn động không ngừng.

Ba người Thẩm Lạc chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.

Chiến trường dần dần hiện rõ trong tầm mắt, tiếng oanh minh trở lên rõ ràng hơn, trên không trung cũng có thể nhìn thấy dày đặc nhân ảnh đang giao thủ, trên mặt đất thì vang vọng tiếng la giết hết đợt này đến đợt khác.

Số lượng chúng yêu Hoa Quả Sơn khó mà tính toán, không chỉ yêu viên, còn có các loại yêu thú, đang chém giết đám ma tộc ma thú, trận chiến kịch liệt khó phân thắng bại.

Từ xa, Thẩm Lạc thấy trên đầu thành một chỗ khác, có ba nhân ảnh đang giao thủ, trong đó có hai ma tộc đang liên thủ đối phó một nhân ảnh khoác chiến giáp, áo khoác cà sa Tôn Ngộ Không.

Chỉ thấy một người trong đó thân hình cao gầy, bên ngoài mặc xà bào, trong tay nắm một thanh binh khí hình dạng câu trảo màu trắng, phía sau nối liền một sợi xích xương thật dài, ném qua Tôn Ngộ Không, bị y dễ dàng dùng Như Ý Kim Cô Bổng đánh bay.

Câu trảo màu trắng từ bên cạnh Tôn Ngộ Không đảo lại một vòng quanh co, muốn trói Tôn Ngộ Không lại.

Tôn Ngộ Không sớm có phòng bị chuyện này, trường côn trong tay xoay chuyển, lúc đang muốn nghênh kích lần nữa, trước người y đột nhiên xuất hiện một bóng người, kẻ này tựa như không muốn sống, trực tiếp đột nhập tiến đến.

Chỉ thấy kẻ này cầm một thanh cổ kiếm Tùng Văn, đâm thẳng đến tim Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không thấy thế bất đắc dĩ, đành phải buông tha câu trảo màu trắng, quay đầu nghênh tiếp.

Chỉ thấy cánh tay của y tăng vọt kim quang, bàn tay năm ngón khẽ chụp, trực tiếp bắt được mũi kiếm.

"Hỗn tiểu tử, nếu không phải nể tình Thẩm Lạc, lão Tôn ta đã sớm một gậy đánh chết ngươi rồi, còn không mau cút đi?" Tôn Ngộ Không gầm thét một tiếng.

Kẻ cầm kiếm lại không buông tha, ma khí toàn thân trong nháy mắt tăng vọt, trường kiếm trong tay cũng phát một tiếng chiến minh, trực tiếp chấn khai bàn tay của Tôn Ngộ Không, đột nhiên đâm vào ngực y.

Tôn Ngộ Không bị động đến mấy phần hỏa khí, vội vàng nghiêng người, thuận thế giơ mũi chân lên đá vào ngực kẻ này.

"Bịch" Một tiếng vang lên!

Thân ảnh kẻ này bị đạp bay như đạn pháo, nặng nề đập xuống mặt đất.

Sau một lúc trì hoãn như thế, câu trảo màu trắng thừa cơ bay quanh thân thể Tôn Ngộ Không một vòng, trói chặt y tại chỗ, mũi trảo sắc bén vòng qua khỏi nách, chụp vào lồng ngực Tôn Ngộ Không.

Trên đầu thành, chúng yêu Hoa Quả Sơn nhìn thấy đại vương bị bắt, đồng loạt lao qua hỗ trợ Tôn Ngộ Không, nhưng nửa đường lại bị tu sĩ ma tộc ngăn trở, hai bên chém giết hỗn loạn không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận