Đại Mộng Chủ

Chương 1936: Tháp Phật chín tầng

Đám người Thẩm Lạc rời khỏi Trấn Yêu Tháp, đi qua một khu kiến trúc trong Tiểu Tây Thiên, một đường đi về phía Vạn Phật Kim Tháp.

Bạch Linh Lung nhìn kiến trúc xung quanh mang những nét đặc trưng của Phật Quốc, trong đôi mắt khó giấu sự chán ghét sâu sắc, nàng bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp quá lâu, năm tháng dài dằng dặc quá mức gian nan, phẫn nộ cừu hận tích tụ trong lòng đã quá nhiều, tự nhiên khó mà che giấu.

Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu sánh vai đi, ánh mắt đang đánh giá Bạch Linh Lung vị sư tổ của Nữ Nhi Thôn.

Nàng một mình đi trước, Tôn Bà Bà và hai tỷ muội Liễu Phi Yến thì giữ khoảng cách khá xa, Thẩm Lạc cảm thấy từ khi ly khai Trấn Yêu Tháp, quanh thân Bạch Linh Lung ẩn ẩn bao phủ một tầng khí kỳ dị.

Như thể có một đại khẩu vô hình không đáy đang thôn phệ linh khí xung quanh, cuồn cuộn thiên địa linh khí không ngừng tụ họp đến, lặng yên không tiếng động bị hấp thu.

Kể từ khi trận chiến kết thúc, khí tức của nàng một mực duy trì cảnh giới Chân Tiên sơ kỳ, cho dù trên đường đi không ngừng thu nạp thiên địa linh khí, nhưng khí tức vẫn thủy chung không thay đổi.

Thẩm Lạc thầm nghĩ, kẻ bị trấn áp trên tầng cao nhất trong Trấn Yêu Tháp, tu vi chí ít cũng phải đạt đến Thái Ất sơ kỳ, biểu lộ trước mắt, chỉ sợ không phải tu vi chân thực của nàng.

Về phần Bắc Minh Côn, Thẩm Lạc vẫn chưa thể xác định mục đích thật sự của gã, tuy rằng hợp tác coi như thuận lợi, nhưng không thể dễ dàng tín nhiệm, mọi chuyện phải đợi khi đến Vạn Phật Kim Tháp, mới có thể kết luận.

Hiện tại Ngao Hoằng hôn mê bất tỉnh, người Thẩm Lạc có thể chân chính tin cậy, chỉ có đạo lữ bên cạnh mình.

Nhiếp Thải Châu dường như phát giác tâm tư của Thẩm Lạc, nàng nhẹ nắm bàn tay hắn, hơi dùng sức nắm chặt tựa hồ cho hắn một chút hỗ trợ.

Thẩm Lạc mỉm cười, chân mày đang cau hơi thả lỏng, hai người liếc nhìn nhau, không cần nói quá nhiều.

Có muội có ca bên cạnh, đã đủ an tâm.

Trên đường đi đến Vạn Phật Kim Tháp, khắp nơi toạ lạc kiến trúc lộng lẫy, tuy không bằng Vương Triều Đại Đường, nhưng cũng có phong vị kỳ lạ.

Thẩm Lạc nhìn các kiến trúc trang trí mạ vàng, trong lòng không khỏi cảm khái.

Một đường coi như an ổn, trên đường đi bọn hắn cũng ngẫu nhiên gặp một số yêu vật trốn thoát khỏi Trấn Yêu Tháp, nhưng khi đám yêu vật nhìn thấy mấy người bọn hắn lại không dám công kích, mà xoay người bỏ chạy.

Đi hồi lâu, khoảng cách đến Vạn Phật Kim Tháp càng lúc càng gần, Bạch Linh Lung bỗng nhiên đưa tay, mở miệng nói: "Chờ chút."

Thẩm Lạc cơ hồ đồng thời phát hiện một tia khí tức khác lạ.

"Sao vậy?" Nhiếp Thải Châu thấp giọng hỏi.

Thần sắc mấy người Tôn Bà Bà cảnh giác, nhìn bốn phía.

Nhưng xung quanh yên tĩnh, trừ mấy người bọn hắn và âm thanh cảnh vật xung quanh, cũng không có âm thanh nào khác.

Bầu không khí yên tĩnh, đôi mắt Bạch Linh Lung dao động tả hữu, bỗng nhiên đi đến một con hẻm bên trái.

Thẩm Lạc dẫn đầu đi theo, những người còn lại cũng theo sát phía sau.

Bắc Minh Côn nhíu mày, đôi mắt trông ngóng phương hướng Vạn Phật Kim Tháp, tựa hồ bất mãn mọi người chậm trễ thời gian, do dự một hồi mới đi theo.

Đi qua con hẻm thật dài, lại vòng qua một tòa lầu các hai tầng, Bạch Linh Lung lần nữa ngừng lại.

Những người còn lại trước sau đi đến, khi nhìn thấy tình huống xung quanh, đều ngừng bước chân.

Thẩm Lạc nhíu mày, nhìn phiến kiến trúc sụp đổ phía trước, trong phế tích chôn vùi một bộ thân thể nửa người màu tím xanh, làn da thi thể phủ đầy hắc ban hình dạng như đồng tiền.

Hay tay thi thể dang rộng, giống như nửa nằm trên ghế lớn, y sam hơi hở để lộ bụng phệ to lớn, đầu tròn mang theo ý cười nhàn nhạt, tuy tử trạng không dữ tợn, nhưng lại tương đối quỷ dị.

"Ma Kha…" Thẩm Lạc nhíu chặt lông mày, đã biết thân phận thi thể kia.

Nói xong, hắn cúi người cẩn thận xem xét, phát hiện pháp khí trữ vật của Ma Kha, đã bị người lấy đi.

"Không nên đụng vào, tên kia chết bởi độc pháp tắc, thi thể hiện tại tựu như một túi độc, nếu đụng vào sẽ nhiễm độc, tu sĩ Thái Ất bình thường chưa chắc có thể ngăn cản độc này." Thanh âm Bạch Linh Lung bỗng nhiên vang lên, nhắc nhở.

Thẩm Lạc tự nhiên biết nguyên nhân Ma Kha chết, nên không có ý chạm vào thi thể.

Bạch Linh Lung nói xong, cúi người gần hơn, giơ tay đặt lên đầu Ma Kha, trong lòng bàn tay sáng lên bích quang.

Sau một lát, kịch độc màu tím cùng độc ban trên thi thể Ma Kha nhao nhao ít đi, giống như kịch độc trong cơ thể, đang dần dần bị người hút đi.

Sự thật đúng như thế, bích quang trên bàn tay Bạch Linh Lung tựa như một đại khẩu, từng chút từng chút thôn phệ kịch độc trong cơ thể Ma Kha, qua vài nhịp hô hấp toàn bộ kịch độc đã bị hấp thu hầu như không còn.

Sau khi tận trừ độc tính, thi thể Ma Kha cũng trở lại một bộ thi thể xám trắng bình thường.

Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, đỉnh đầu Ma Kha có một vết thương nhỏ, vừa rồi bởi màu sắc độc tính quá đậm nên không thấy rõ, lúc này đã hiển lộ không thể nghi ngờ.

"Tiền bối, hình như độc tố này nguồn gốc từ ngài?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

"Không sai, kẻ này chết vì độc pháp tắc." Bạch Linh Lung nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tôn Bà Bà.

Tôn Bà Bà vội vàng cúi đầu, giải thích: "Sư tổ, do chúng ta vô năng, không thể tìm Vạn Độc Hồ Lô về, vật đã bị minh chủ Vạn Yêu Minh đoạt đi."

"Vạn Yêu Minh?" Tú mi Bạch Linh Lung nhíu lại.

"Đoạn thời gian gần đây, khu vực Đông Hải mới thành lập một thế lực Vạn Yêu Minh, do Bạch Xuyên minh chủ dẫn đầu, một tu sĩ Thái Ất cảnh trung kỳ." Tôn Bà Bà vội vàng giải thích thêm.

"Thái Ất cảnh trung kỳ… Vậy không thể trách các ngươi." Bạch Linh Lung nhẹ gật đầu, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng hơi nghi hoặc, tại sao Ma Kha lại bị Bạch Xuyên giết, bọn họ không phải minh hữu sao?

Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngóng trông những minh hữu này, chém giết nhau càng nhiều càng tốt.

Sau khi dừng lại một chút, mọi người tiếp tục xuất phát, nhanh chóng đi đến Vạn Phật Kim Tháp.

Nhìn từ xa vô pháp nhìn thấy toàn cảnh Vạn Phật Kim Tháp, khi đến gần mới phát hiện một tòa tháp Phật mái hiên cao chín tầng, nhìn từ bên ngoài tháp này cao khoảng chín trượng chín thước, không biết có chỗ nào đặc thù hay không.

Trên mỗi một tầng tháp, điêu khắc một Bồ Tát và một pháp tướng Thần Phật, tư thái ngồi xếp bằng trên đài liên hoa, khuôn mặt hơi mơ hồ, không thể nhìn rõ chân diện.

Tháp Phật toạ lạc trên một quảng trường đá trắng khoáng đạt, trên mặt quảng trường khảm từng khối đá màu trắng khổng lồ, trên đá trắng còn có nhiều vết tích xói mòn do thời gian lưu lại.

Thẩm Lạc còn phát hiện trên không ít đá trắng khổng lồ, chạm khắc kinh điển Phật Môn, trong đó không thiếu Kim Cương Kinh, Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh…

Bốn phía quảng trường, còn bố trí từng tòa kinh tràng, ghi chép ví như: "Bồ đề bổn vô thọ, minh cảnh diệc phi đài, bổn lai vô nhứt vật, hà xứ nhá trần ai?"

Xa xa Thẩm Lạc tựa nhìn thấy trước bậc thềm cửa Vạn Phật Kim Tháp, có hai người đang khoanh chân ngồi, một người bảo tướng trang nghiêm Văn Thù Bồ Tát, người còn lại sắc mặt âm trầm Viên Tổ.

Cách hai người bọn họ không xa, một nam tử cao lớn thân mặc hắc sắc lân giáp cũng đang ngồi xếp bằng, mày nhíu chặt nhìn bọn hắn chằm chằm, kẻ này không phải ai khác chính hắc long bị Tổ Long Hồn chiếm cứ thân thể.

Chú Thích câu "Bồ đề bổn vô thọ, minh cảnh diệc phi đài, bổn lai vô nhứt vật, hà xứ nhá trần ai?"
Nghĩa là "Bồ đề chẳng có thọ, minh cảnh cũng không đài, bổn lai không có vật, nào chỗ vướng trần ai?"
- Câu này ý nói: Bồ đề là tánh giác ngộ, không hình trống không, chẳng có chi mà gọi là thọ. Minh cảnh là tâm viên minh, thông triệt, phổ biến, cũng trống không, có gì mà gọi là đài? Bổn lai tự tánh của ta tức là Bổn lai Diệu giác Chơn tâm từ vô thỉ vốn trong sạch, trống không, không có một vật gì tìm được trong đó. Thế thì có chi mà gọi là vướng bụi cõi trần.
Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận