Đại Mộng Chủ

Chương 1857: Đục nước béo cò

"Đây là… Đại Cừ Quốc!" Lệ Yêu nhanh chóng nhận ra phiến khu vực kiến trúc to lớn kia, thình lình chính Đại Cừ Quốc.

Theo quang mang trên tinh bàn càng ngày càng dày đặc, phiến khu vực kiến trúc bắt đầu nâng lên một chút, hiển lộ một toà thành trì toạ lạc các kiến trúc cao thấp chập trùng, liên miên bất tuyệt.

Mà trung tâm thành trì, có một vết nứt sâu thăm thẳm.

Một sợi tia màu đỏ uốn lượn vòng qua các kiến trúc, một mực kéo dài tiến nhập vào trong vết nứt kia.

"Vết nứt kia chính là vị trí ta dò xét được, Bắc Minh Côn hẳn đang ẩn thân trong đó." Hỏa Linh Tử chỉ vào sợi tia màu đỏ hai đầu, phân biệt nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, ánh mắt thuận theo sợi tia màu đỏ, từ đầu sợi chỗ bọn hắn nơi này rẽ đông quẹo tây đến một toà tháp cao bằng đá, sau đó trực tiếp đâm xuống tiến nhập vào bên trong vết nứt.

"Chúng ta nhiều người, làm việc không tiện… Các ngươi vào trong không gian Tiêu Dao Kính, thời điểm cần mọi người xuất lực, ta sẽ nhờ đến mọi người, thế nào?" Thẩm Lạc nói với mọi người.

"Được." Nguyên Khâu nghe vậy, biểu thị đồng ý.

Lệ Yêu và Kính Yêu hơi do dự, gật đầu đáp ứng.

"Ta hành động cùng ngươi, có thể chiếu cố lẫn nhau." Ngao Hoằng nói.

"Cũng tốt." Thẩm Lạc gật đầu nói.

Sau đó, hắn mở không gian Tiêu Dao Kính, ngoại trừ Ngao Hoằng, thì thu tất cả vào trong.

Không có đám người Lệ Yêu, lá gan hai người Thẩm Lạc cũng lớn hơn nhiều.

Hai người bọn họ dù sao cũng là tu sĩ Thái Ất cảnh, năng lực nhận biết và phản ứng sẽ không tầm thường, thật cũng không sợ Thủy yêu hoặc thú con đánh lén, vì vậy mau chóng dọc theo phương vị của sợi tia màu đỏ, đuổi theo hướng vị trí Bắc Minh Côn.

Trên đường đi ngẫu nhiên cũng gặp thú con cản đường, nhưng hai người hết sức ăn ý, trực tiếp tránh né đi qua.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, bọn hắn rốt cục đã đến phụ cận toà thạch tháp sừng sững cao mấy trăm trượng kia, chẳng qua còn không kịp cao hứng, đã thấy khắp nơi xung quanh trôi nổi lơ lửng từng bộ thi thể Yêu tộc.

"Chẳng lẽ bọn gia hỏa Vạn Yêu Minh đã đến nơi này trước?" Trong lòng Thẩm Lạc "Lộp bộp" một cái.

Hắn và Ngao Hoằng liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu nhanh chóng lách mình bay đến.

Lúc hai người bay đến thạch tháp, thì thấy được hai đầu thú con Bắc Minh Côn, bị người dùng man lực xé thành hai phần, thi thể tàn phá không chịu nổi bị ném xuống mặt đất bên dưới tháp.

Mà một bên khác, thình lình trên mặt đất có một vết nứt vô cùng to lớn, kéo dài hơn mười dặm, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, vết nứt rộng đến mấy ngàn trượng, nhìn tựa như rãnh biển sâu thâm thẩm.

"Đi."

Thẩm Lạc hô một tiếng, hai người chỉ thoáng ngừng chân một lát, nhanh chóng tiến nhập vào trong vết nứt.

Trong vết nứt không gian u ám, bốn phía tràn ngập thủy linh khí, càng xuống sâu thì càng nồng đậm, khiến hai người Thẩm Lạc vững tin chính mình không tìm sai.

Bọn hắn nhanh chóng lặn xuống hơn mười dặm, cũng không nhìn thấy người của Vạn Yêu Minh, chớ nói chi nhìn thấy Bắc Minh Côn.

Ngay lúc Thẩm Lạc hơi nghi ngờ, phía dưới thuận theo nước biển bỗng nhiên truyền đến trận trận ba động, hắn một mực phóng thần thức, rất nhanh đã cảm ứng được.

Trong nháy mắt khi cảm ứng được, Thẩm Lạc lập tức thu hồi lực lượng thần thức, cũng ngừng thân hình lại.

"Thế nào?" Ngao Hoằng thấy thế, hỏi.

Thần thức của gã kém xa Thẩm Lạc, cho nên chưa phát giác được tình hình bên dưới.

"Phía dưới truyền đến ba động giao chiến, bất quá không mãnh liệt, từ khí tức hẳn chỉ đạt đến cấp bậc Chân Tiên, đám yêu Vạn Yêu Minh đang cùng dị thú chém giết."

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, trả lời.

"Cuối cùng đã đuổi kịp bọn họ." Ngao Hoằng nói.

"Hiện tại không nên xung đột với bọn chúng, Ngao huynh, ngươi không ngại cũng vào trong Tiêu Dao Kính trước, ta xuống dưới quan sát tình hình rồi nói." Thẩm Lạc đề nghị.

"Cũng tốt." Ngao Hoằng tư lượng một phen, sau đó gật đầu nói.

Sau một lát, Thẩm Lạc thu Ngao Hoằng vào trong Tiêu Dao Kính, một thân một mình ẩn nặc khí tức, lặn xuống vị trí truyền đến ba động linh lực.

Cũng không lâu lắm, hắn đã nhìn thấy một màn thập phần náo nhiệt, mấy trăm yêu tộc Vạn Yêu Minh, đang chém giết với bảy tám đầu thú con Bắc Minh Côn, trong trận chiến còn có mười mấy cự thú bộ dáng quái dị tham gia.

Chiến trường này trải rộng phạm vi mấy chục dặm, mỗi một đầu thú con Bắc Minh Côn và cự thú, đều bị mười mấy tu sĩ yêu tộc Vạn Yêu Minh, dưới sự dẫn dắt của đầu mục Chân Tiên kỳ tiến hành vây giết.

Thẩm Lạc không dám đến gần những tu sĩ Thái Ất cảnh kia, chỉ vận dụng thị lực nhìn thoáng qua nơi cách hắn xa nhất, Bạch Xuyên minh chủ Vạn Yêu Minh đang đứng sóng vai Ma tộc thấp bé Tử Tiên Sinh kia.

Sau đó, hắn cẩn thận tiềm hành đi đến, chính mình sớm đã tìm xong mục tiêu.

Khi hắn đến gần một chỗ chiến trường, một đầu tượng yêu nhát gan sợ chiến, tâm tư thâm trầm không muốn đi chịu chết, tay cầm cửu hoàn đại đao vũ động, miệng kêu đánh kêu giết, nhưng lại đứng cuối đội ngũ.

Tầm mắt tinh thần của đám yêu tộc trong đội ngũ này, đang tập trung vây giết đầu hải thú cự sứa không ngừng phóng thích ngũ thải độc tố, cho nên không ai chú ý đến một bóng người đang cực tốc đến gần.

Trong khi Thẩm Lạc đến gần đầu tượng yêu, hắn cũng đã cẩn thận quan sát yêu này, âm thầm thi triển thần thông Thất Thập Nhị Biến, biến thành đầu tượng yêu.

Trường đao trong tay tượng yêu lắc lư "Đinh lang" loạn hưởng, bộ dáng phấn khởi đột nhiên phát hiện trước mắt sáng lên một đạo bạch quang, một quang môn trống rỗng xuất hiện.

Còn không chờ yêu này kinh ngạc lên tiếng, trường đao trên tay đã bị đoạt mất, trên mông của mình cũng bị đạp một cước, thân thể lảo đảo ngã vào trong quang môn.

Chỉ qua một chớp mắt, quang môn tiêu thất, tuy có dị động, nhưng đã biến mất không còn tăm tích.

Bạch Xuyên đang trò chuyện Tử Tiên Sinh tựa hồ phát giác, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang bên này, trong đôi mắt hiện lên một tia dị quang, hiển nhiên đang vận dụng một loại thần thông linh mục nào đó.

Nhưng mà, khi ánh mắt Bạch Xuyên nhìn đến nơi đó, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào, chỉ thấy bầy yêu kêu la chém giết, còn có đầu tượng yêu gắng sức nhất.

Tâm thần Thẩm Lạc ngưng trọng, một thân pháp lực khí tức hoàn toàn thu liễm, không tiết một chút nào dù nửa điểm.

Sau khi ánh mắt kia biến mất, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đi đến đội ngũ phía trước.

Thời điểm hắn đang xông đến tuyến đầu, bả vai đột nhiên bị một đại thủ bắt lấy, kéo hắn trở về, theo đó đồng thời vang lên một thanh âm mắng hắn:

"Lão Hướng, ngươi điên rồi sao, không thấy trong nước biển phía trước, đã hoá thành nước độc rồi sao, ngươi còn chạy đến, chẳng lẽ ngươi muốn sớm đi đâu thai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận