Đại Mộng Chủ

Chương 1911: Ngưng chiến

Sau mấy đạo âm thanh, hư không trước người Bắc Minh Côn vẫn chưa triệt để vỡ vụn, Minh Hồng chiến đao cũng đã tiêu hao hết lực lượng, không thể tiếp tục đột phá vào trong.

Nhưng mặc dù như thế, một màn này cũng khiến Bắc Minh Côn cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là còn không đợi nó kinh sợ xong, một đạo kiếm quang với khí thế càng thêm mạnh mẽ lần nữa bổ tới, vị trí y đúc nơi đao quang rơi xuống, uy năng cường đại lần nữa xuyên qua hư không.

"Rặc Rặc Rặc!"

Lại một trận âm thanh vỡ vụn vang lên, ngay sau đó, cuối cùng là một tiếng vang bạo liệt.

Từng kẽ nứt không gian tương hỗ xâu chuỗi với nhau, cuối cùng chất chồng lên nhau, uy thế đạo kiếm quang cũng yếu đi không ít, nhưng vẫn xé ra không gian bình chướng, rơi vào đầu Bắc Minh Côn.

"Uỳnh."

Đầu Bắc Minh Côn chịu va đập mạnh, mãnh liệt trầm xuống dưới, một đạo hoa máu bắn tung toé ra, trên trán vốn trơn bóng bây giờ vảy văng tung tóe, xuất hiện một vết kiếm dài hơn mười trượng.

Vết kiếm so với thân hình to lớn của Bắc Minh Côn cũng không tính là sâu, nhưng vẫn trùng kích khiến thân thể nó trì trệ. Ngay sau đó, trong đôi mắt nó phản chiếu ra một mảnh hoả diễm vàng ròng.

Chỉ thấy ba mươi thanh Thuần Dương phi kiếm kết thành ba tòa kim quang kiếm trận, lấy thế Tam Tài kéo tới, hừng hực hỏa diễm hòa lẫn kiếm khí sắc bén tới gần Bắc Minh Côn, nhiệt độ kịch liệt dâng cao khiến đôi mắt to lớn Bắc Minh Côn không khỏi chớp động.

- Giải thích "Tam Tài" là chỉ thiên - địa - nhân, thế tam tài là khí thế kinh người, vượt xa tưởng tượng. Hết giải thích.

"Uỳnh, rầm rầm."

Trong tiếng va chạm ầm ầm, kim quang kiếm trận đại phóng hào quang, nhiều vô kể hỏa diễm kiếm quang phách trảm lên thân Bắc Minh Côn. Trong hỏa diễm rừng rực từng hỏa diễm kiếm linh hiện ra chân thân, hóa thành hừng hực hỏa diễm, bao bọc quanh Bắc Minh Côn.

Từng đám Sí Liệt hỏa diễm, chui vào chỗ vết thương của Bắc Minh Côn, Chu Tước càng dẫn đầu chạy thẳng tới miệng vết thương nơi bụng nó, hỏa diễm một khi lướt vào, là có thể tiến thẳng vào trong bụng nó.

"Ngao."

Bắc Minh Côn phát ra một tiếng rống vang dội, thân hình trong ngọn lửa đột nhiên thu nhỏ lại, khiến cho hoả diễm bám vào mặt ngoài thân thể nhao nhao rơi vào không trung.

Đợi đến lúc Chu Tước và Kim Ô kiếm linh tiếp tục truy kích, một cỗ Không Gian Lực vô hình giống như một tầng bình chướng từ trên thân Bắc Minh Côn truyền ra, trong nháy mắt ngăn tất cả kiếm linh cùng hỏa diễm ở bên ngoài.

Đám kiếm linh lại không chịu từ bỏ, nhao nhao bám vào tầng bình chướng, tiếp tục phóng thích ra nhiệt lực nóng rực.

Hỏa diễm thiêu đốt bị không gian bích chướng ngăn trở, nhưng nhiệt độ nóng rực vẫn như cũ có thể truyền vào, Bắc Minh Côn giống như tôm cá trong lồng hấp, bị cuồn cuộn hơi nóng bốc hơi khiên thở không nổi.

Nó muốn phản kháng, thương thế lại khiến nó khó có thể toàn lực thi triển, lâm vào hoàn cảnh khốn cùng trước giờ chưa từng có.

"Đạo hữu chậm đã, chúng ta có thể thương lượng hay không?" Lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.

Thanh âm kia phảng phất hoàng chung đại lữ, truyền vang trong toàn bộ thiên địa, tiếng vang từng hồi, kéo dài không thôi.

"Thương lượng gì?" Thẩm Lạc tự nhiên không dừng tay, hỏi ngược lại.

"Các ngươi ngừng truy sát ta, ta sẽ nói cho các ngươi, đồng bạn của ngươi ở chỗ nào." Bắc Minh Côn lên tiếng lần nữa.

"Đuổi giết? Chúng ta chỉ chạy đến nơi này, cũng không có ý đuổi giết ngươi, rõ là ngươi ra tay trước?" Thẩm Lạc nói nửa thật nửa giả.

Bắc Minh Côn nghe vậy, trầm mặc chốc lát, trên người chợt loé hào quang, thân thể lần nữa thu nhỏ lại, đến khi biến thành một trung niên nam tử cao bảy thước.

Nói là trung niên nhân, lông mày và tóc của gã đã trắng như tuyết, mặc trên người một áo choàng xanh phong cách cổ xưa, khí chất thanh nhã, nhìn giống như một tiên sinh dạy học râu tọc bạc sớm.

"Chư vị nếu như không phải chạy đến chỗ ta, vậy chính là hiểu lầm, xin thu hồi phi kiếm lại." Bắc Minh Côn nhìn về phía Thẩm Lạc, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Không vội, ngươi mới vừa nói biết tung tích đồng bạn ta, là đồng bạn nào?" Thẩm Lạc nghe vậy, vẫn như cũ không đáp ứng, hỏi thăm.

"Chuẩn xác là cứu tính mạng đồng bạn ngươi mới đúng." Bắc Minh Côn có chút tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục nói.

"Ngươi có ý gì?" Thẩm Lạc nhướng mày, ánh mắt dần dần lạnh lên.

Chẳng lẽ mấy người Ngao Hoằng đã xảy ra biến cố, mới dẫn đến liên hệ bị gián đoạn, bọn họ mới không thể đến đây tụ hợp?

"Một nam tử Long tộc, một yêu vật thủy tính, cùng một Nhân tộc cảnh giới rất thấp, bọn họ là đồng bọn của các ngươi? Trên người họ còn lưu lại khí tức của các ngươi, chắc là không sai." Bắc Minh Côn nói như thế.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi co rụt lại, lập tức hỏi: "Nói mau, bọn họ ở nơi nào?"

"Hiện tại tin chưa? Trước thu hồi phi kiếm lại đã." Bắc Minh Côn nhíu mày, lấy trong tay áo ra một mảnh kim sắc long lân, đáy mắt hơi có nụ cười, nhìn về phía Thẩm Lạc nói.

Thẩm Lạc phát giác ở trên toả ra khí tức đúng là Ngao Hoằng, lúc này mới một tay giơ lên, thu tất cả Thuần Dương phi kiếm vào trong tay áo.

"Chúng ta và ngươi không oán không thù, lần này tới đây cũng là vì tìm kiếm Thần Ma Tỉnh, cũng không muốn trêu chọc đến ngươi, trước mắt thu lại phi kiếm coi như là một chút thành ý. Bằng hữu của ta nếu rơi vào hiểm cảnh, kính xin nói rõ." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

"Muốn cứu bọn hắn, mặc dù biết phương vị, bằng tốc độ và sức phán đoán của các ngươi, cũng không thể vượt qua sương mù này kịp thời đi đến. Trừ phi, các ngươi liên thủ với ta." Bắc Minh Côn thấy thế, vẻ mặt hơi dừng một chút, mở miệng nói.

"Liên thủ? Làm cái gì?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Cái này sao, chờ đến đó ngươi sẽ biết." Bắc Minh Côn thần thần bí bí nói.

"Ta có thể giúp ngươi làm vài chuyện, điều kiện tiên quyết là không đối địch với bằng hữu của ta, không xung đột với mục đích chuyến này của ta." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

"Không đối địch với bằng hữu của ngươi, cái này không vấn đề. Bất quá, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì, ta cũng không biết, cho nên không thể bảo đảm không xung đột." Bắc Minh Côn nói.

Thẩm Lạc còn muốn lên tiếng, liền thấy Bắc Minh Côn lung lay tấm vảy trên tay, ra hiệu trước khi hắn nói chuyện, suy tính một chút tình cảnh của bọn Ngao Hoằng lúc này.

"Ta đáp ứng ngươi." Thẩm Lạc không thể lấy tính mạng bọn Ngao Hoằng ra mạo hiểm, dừng một chút, nói tiếp:

"Bất quá, nếu để cho ta phát hiện ngươi gạt ta, chúng ta cũng không phải là không cừu không oán."

"Thành giao." Nghe Thẩm Lạc uy hiếp, Bắc Minh Côn không do dự, gật đầu nhẹ.

Dứt lời, Bắc Minh Côn thu lại không gian bích chướng ngoài thân.

"Ngươi có thể mang chúng ta tìm đến bọn họ?" Thẩm Lạc hỏi.

"Có thể."

Bắc Minh Côn vừa dứt lời, trên người toả sáng hào quang, tầng tầng khói mây mờ mịt tuôn ra, lần nữa khôi phục bản thể Cự Côn, chỉ bất quá không còn lớn ngàn trượng, mà thu nhỏ lại hơn mười trượng.

"Lên đây đi, ta mang bọn ngươi đi." Nó phân phó một tiếng.

Ba người Thẩm Lạc liếc nhau, nhao nhao bay vụt lên, rơi vào trên sống lưng Bắc Minh Côn.

Bắc Minh Côn chở ba người, thân hình và cái đuôi lớn chập chờn, hai cánh mở ra, trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách hơn ngàn trượng, chỉ thấy trong miệng nó phun ra một cỗ hơi khói, thân hình vặn vẹo giống như cá bơi, một đầu đâm vào trong mây mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận