Đại Mộng Chủ

Chương 1916: Trọng bảo phật môn

Sắc mặt Thẩm Lạc phát lạnh, cả giận nói: "Ta xem là ngươi tập kích bọn Ngao Hoằng, cho nên trên tay mới có lân phiến, trước mắt lại tới lừa gạt ta phải không."

"Thẩm đạo hữu cớ gì nói lời ấy?" Bắc Minh Côn nhíu mày hỏi.

"Nếu không phải ngươi tập kích bọn hắn, ngươi sao lại có lân phiến Ngao Hoằng? Đừng nói với ta, là vì để ta tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi lúc trước, nên mang tới? Lúc trước chúng ta gặp nhau, từ phản ứng của ngươi có thể xác nhận, đây chẳng qua là một lần gặp ngẫu nhiên. Nếu ngẫu nhiên gặp, sao ngươi lại thu lấy một mảnh vảy rồng, đến thuyết phục ta?" Thẩm Lạc hỏi ngược lại.

Bắc Minh Côn nghe vậy, thần sắc cứng đờ.

"Hẳn là ngươi có thần thông biết trước?" Thẩm Lạc ngưng mắt hỏi.

Nói xong, pháp lực trong táy áo hắn phồng lên, bầu không khí song phương lập tức giương cung bạt kiếm.

"Ai, Thẩm đạo hữu, lúc trước nói, đích thật là ta ăn nói - bịa chuyện. Trên thực tế, ta đích xác đã giao thủ với bọn Ngao Hoằng, chỉ bất quá dùng chính là một bộ phân thân, ngay lúc đó tinh lực chủ yếu đặt ở trên ứng đối Vạn Phật Kim Tháp bên kia, kết quả hai bên đều bại trận, mảnh vảy rồng này chính là phân thân trong lúc kịch chiến có được từ trên thân Ngao Hoằng." Bắc Minh Côn thở dài, nói.

Nói xong, một tay gã bấm pháp quyết, quanh thân lập tức phát tán ra một trận pháp lực ba động.

Ba người Thẩm Lạc thấy thế, lập tức lui lại một chút, ngưng thần đề phòng.

Bắc Minh Côn không có ý động thủ, chỉ là quanh thân mơ hồ một trận, thân hình giống như run rẩy dữ dội lên, rất nhanh có một đạo tàn ảnh mơ hồ hiển hiện bên cạnh.

Một hơi sau, tàn ảnh ngưng kết, đã phân hoá ra một bộ phân thân, bộ dạng thình lình cũng là lão giả lưng còng.

"Biến hóa thuật này của ngươi cũng không tầm thường?" Thẩm Lạc thấy thế, mới tin tưởng lí do thoái thác của gã, mở miệng nói.

"Ta là tuyên cổ dị thú, trên biến hóa thuật cũng có chút năng lực, cũng không phải là chuyện gì lạ." Bắc Minh Côn nói.

"Lúc trước ngươi để phân thân tới Trấn Yêu Tháp, còn xung đột với Tổ Long hồn, nếu vậy, trong Trấn Yêu Tháp có thứ ngươi muốn, hoặc là có chuyện ngươi muốn làm? Đạo hữu lúc trước sảng khoái đáp ứng giúp ta cứu người như vậy, chắc hẳn là có mục đích khác, hay là thống thống khoái khoái nói ra mới tốt." Thẩm Lạc từ tốn nói.

"Hắc hắc, nếu Thẩm đạo hữu nói như thế, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng, ta xác thực có việc muốn Thẩm đạo hữu ngươi hỗ trợ. Trong toà Trấn Yêu Tháp này có một kiện bảo vật, ngay tầng năm Trấn Yêu Tháp, ta cần ngươi giúp ta đến tầng thứ năm, cũng giúp ta lấy nó. Mà ta, có thể giúp ngươi giải cứu Ngao Hoằng cùng Nguyên Khâu từ Tổ Long hồn ra." Bắc Minh Côn nói.

"Ngươi muốn lấy bảo vật gì?" Thẩm Lạc hơi chần chừ, hỏi.

"Là một kiện trọng bảo phật môn dùng để trấn áp bầy yêu, bây giờ trong Trấn Yêu Tháp yêu vật cơ hồ đều đã thoát khốn, bảo vật kia lưu lại nơi này kỳ thật cũng đã vô dụng. Mà bảo vật này đối với Nhân tộc lại áp chế không mạnh, chủ yếu là nhằm vào Yêu tộc và Ma tộc, cho nên ngươi có thể yên tâm, rơi vào trên tay của ta, cũng sẽ không dùng để đối phó các ngươi." Bắc Minh Côn tiếp tục nói.

Thẩm Lạc đoán, Bắc Minh Côn dòm ngó món bí bảo phật môn kia, hơn phân nửa là dùng đối phó Hồ Tổ, Viên Tổ cùng những người Ma tộc, báo mối thù bị trọng thương lúc trước.

Mà yêu này lại quen thuộc Tiểu Tây Thiên nơi này, chính mình cần phải cẩn thận mới được.

"Chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu người, chuyện giúp ngươi đoạt bảo, ta có thể đáp ứng. Nhưng nếu ngươi lừa gạt, hoặc là bị ta phát hiện tiến hành gây rối, ta sẽ khiến cá chết lưới rách, cũng sẽ không để ngươi được tốt." Thẩm Lạc bình tĩnh nói.

Nghe trong lời nói Thẩm Lạc có ý cảnh cáo nồng đậm, khoé mắt Bắc Minh Côn không khỏi co quắp hai lần.

Gã chưa từng bị người uy hiếp như vậy.

"Vậy một lời đã định." Bắc Minh Côn cười cười, nói.

Nói xong, mấy người đang định phá giải cấm chế, tiến vào Trấn Yêu Tháp, bỗng một trận sóng pháp lực mãnh liệt từ chỗ rất xa cuốn tới, hai vệt độn quang bắn nhanh tới, rơi vào trước tháp, hiện ra thân hình.

Thẩm Lạc nhíu mày nhìn lại, ánh mắt không khỏi hơi lóe lên: "Bọn hắn sao lại cùng một chỗ?"

Hai người đáp xuống đất không phải ai khác, chính là Văn Thù Bồ Tát cùng Yêu tộc Viên Tổ.

Nhìn thấy mấy người Thẩm Lạc, trên mặt Văn Thù Bồ Tát không hề bận tâm, Viên Tổ thì lộ ra một tia kinh ngạc, chỉ là mắt sáng lên, sau đó coi như không nhìn mấy người, không nói gì, cũng không ra tay với bọn hắn.

Hai người Văn Thù Bồ Tát đi thẳng tới trước khoán môn, đồng thời kết ấn thi pháp, đánh ra một đạo pháp ấn lên cửa gỗ đen kị.

Chỉ thấy hai đạo quang mang rơi vào trên cánh cửa màu đen, trên cửa gỗ vốn ảm đạm bỗng nhiên sáng lên kim quang, một đạo chân ngôn phật môn, cùng một đạo phong ấn Yêu tộc cùng hiện ra ánh sáng, đồng thời bay lên, sau đó từ trên cánh cửa tróc xuống dưới.

Tiếp đó, Viên Tổ vung tay áo bào lên, cánh cửa bay thẳng mở vào bên trong, lộ ra một cửa hang đen như mực.

"Vù . . ."

Một trận âm phong từ trong cổng tò vò thổi quyển ra, mang theo một cỗ khí tức ẩm ướt hơi tanh.

Hai người Viên Tổ nghiêng người tránh ra, sau đó vội vã xông vào trong cổng tò vò, thân ảnh chui vào trong bóng tối.

Thấy hai người biến mất, Thẩm Lạc còn đang kinh ngạc vì bọn họ liên hợp, Bắc Minh Côn đã mở miệng thúc giục:

"Nhanh lên, chúng ta cũng phải đuổi theo mau."

"Được." Thẩm Lạc gật đầu nhẹ.

"Chậm đã. . ." Lúc này, một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức nhìn về phía Hỏa Linh Tử, hơi nghi hoặc một chút rồi hỏi: "Làm sao vậy, có gì không ổn à?"

"Không có gì không ổn, ngươi để ta về không gian Tiêu Dao Kính trước đã. Các ngươi người này người kia, đều là nhân vật lợi hại phiên giang đảo hải, ta nên trở về cho an toàn hơn." Hỏa Linh Tử xụ mặt nói.

"Cũng tốt, có vấn đề gì, ta lại thỉnh giáo ngươi." Thẩm Lạc nói.

Hỏa Linh Tử mặc dù không phải tu sĩ Thái Ất cảnh, nhưng thấy nhiều biết rộng, đặc biệt là trên pháp trận, mang cho Thẩm Lạc rất nhiều lợi ích, trong bất tri bất giác đã thành một sự giúp đỡ lớn của hắn.

Mở ra không gian Tiêu Dao Kính, đưa Hỏa Linh Tử vào trong, ba người Thẩm Lạc mới cùng tiến nhập vào trong Trấn Yêu Tháp.

Cùng lúc đó, tầng cao nhất Trấn Yêu Tháp.

Trong không gian hoàn toàn tối om, có một thanh âm ung dung vang lên: "A, tới không ít người lợi hại, cũng không phải người xa lạ."

Tiếng nói vừa hạ xuống, trong không gian hắc ám liền có một đạo quang mang mông lung sáng lên, một màn sáng màu trắng ba thước vuông trống rỗng nổi lên, phía trên chiếu rọi ra cảnh tượng bên ngoài Trấn Yêu Tháp.

Chiếu ra cảnh tượng hai người Văn Thù Bồ Tát cùng ba người Thẩm Lạc tiến vào trong Trấn Yêu Tháp.

"Ồ? Thế mà hấp dẫn một số người đến như vậy . . . Bất quá cũng không sao, chúng ta tự có phương pháp lui địch." Ngay sau đó, một thanh âm khác vang lên, thoạt đầu hơi kinh ngạc, nhưng lại khôi phục bình tĩnh.

Trong hắc ám, quang mang yếu ớt, không cách nào chiếu rọi gương mặt hai người, rất nhanh sau đó dập tắt theo.

Mấy người Thẩm Lạc đi vào trong Trấn Yêu Tháp, đầu tiên là tối sầm lại, sau lại có ánh sáng từ bên trên lộ ra.

Thuận theo quang mang chiếu rọi, Thẩm Lạc nhìn khắp bốn phía, trong lòng không khỏi dâng lên kinh ngạc.

Trấn Yêu Tháp này từ bên ngoài nhìn cao không quá mười trượng, chiếm diện tích cũng bất quá mấy chục trượng mà thôi, đi vào trong tháp lại phát hiện bên trong có động thiên khác, không gian quả thực không nhỏ.

Trước mấy ngươi Thẩm Lạc có một sảnh tròn rộng khoảng mười trượng, khắp sảnh tròn phân bố từng thông đạo màu trắng, kéo dài ra bốn phương tám hướng, quang mang không thể nào chiếu rọi đến đó.

"Đi thôi, chúng ta lên trên." Không đợi Thẩm Lạc thấy rõ toàn cảnh, Bắc Minh Côn đã gọi.

Nói xong, gã mang theo Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu đi đến trung tâm sảnh tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận