Đại Mộng Chủ

Chương 2001: Giấu thiên mệnh

Cổ Hóa Linh thấy Yêu Phong còn muốn gây bất lợi cho Lục Hóa Minh, không lo được thương thế bản thân, ngăn trước người Lục Hóa Minh, chủ động công về phía Yêu Phong.

Yêu Phong cũng không để nàng vào mắt, tiện tay vung lên, hơn mười đạo quang mang màu đen hơi mờ bắn nhanh qua, căn bản không cho Cổ Hóa Linh cơ hội ngăn cản, đâm vào trên trán của nàng sau đó xuyên đầu bay ra. Ngay sau đó, một tiếng thét vô cùng thê lương vang dội toàn bộ Ngạo Lai quốc.

Toàn thân Cổ Hóa Linh run rẩy ngã rầm trên mặt đất, nàng cảm thấy thần hồn của mình bị đâm xuyên mười mấy lỗ nhỏ, loại đau đớn thần hồn bị xé nứt kia làm cho nàng căn bản không chịu đựng nổi.

Yêu Phong nhìn một màn này, hài lòng gật gật đầu, đây mới là phản ưng nên có khi thần hồn bị Tâm Kiếm đánh trúng, mà Thẩm Lạc biểu hiện trước đó chỉ có thể nói là kẻ này không phải người thường.

Gã cất bước bước qua thân Cổ Hóa Linh, đi tới Lục Hóa Minh.

Cổ Hóa Linh bất lực vươn tay, muốn túm lấy góc áo của gã, nhưng vì thần hồn thụ trọng thương, ánh mắt lờ mờ, căn bản không thể tập trung, nên chộp hụt.

Lúc này, cảnh giới Lục Hóa Minh dần dần vững chắc, mắt thấy là sẽ tỉnh lại.

Yêu Phong nhướng mày, Mặc Ngọc Khô Lâu trên tay lên lần nữa sáng lên huyết quang, muốn đập tới đầu y.

Cùng lúc đó, lôi trì màu vàng cuồn cuộn trên không tường thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ rung khắp thiên địa.

"Ầm ầm!"

Một tiếng chấn thiên bạo minh nổ vang, một đạo lôi điện màu vàng tráng kiện vô cùng từ trong lôi trì phóng ra, thẳng tắp rơi xuống bên dưới, tốc độ nhanh kinh người.

Lục Hóa Minh hãm sâu tử cảnh!

Ngay lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.

Giữa thiên địa, một đạo khí tức bàng bạc vô cùng đột nhiên sinh ra, một đường vượt qua hai cấp Thái Ất cảnh hậu kỳ, Thái Ất đỉnh phong, thẳng bức đến Thiên Tôn cảnh trong truyền thuyết.

"Cái này là. . ."

Yêu Phong trong lúc nhất thời quên động thủ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng. Trong thoáng chốc gã nghe được một tiếng kiếm minh, nhưng trong tầm mắt lại chỉ thấy một tuyến kim quang, đang từ trong Hắc Liên Ngục lơ lửng hư không lộ ra. Quang mang kia mỏng manh vô cùng, trong chớp mắt toả ra ánh sáng chói lọi, như là kiêu dương sinh ra, ma diệt hắc ám, xé rách hết thảy.

"Ầm" một thanh âm vang lên.

Hắc Liên Ngục ứng thanh nổ tung, vô số hắc quang và ma khí đồng thời tiêu tán, Hắc Liên đạo trưởng càng kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống.

Tia sáng màu vàng đột nhiên khuếch trương ra kia, chỉ trong nháy mắt quét ngang hết thảy, ngay cả đạo lôi kiếp cửu thiên rũ xuống cũng không ngoại lệ, ứng thanh đứt gãy ra.

"Làm sao có thể?" Yêu Phong nhìn thân ảnh từ trong Hắc Liên Ngục thoát ra, không dám tin thì thào nói.

Một tay Thẩm Lạc nhấc kiếm, tay kia lại bưng lấy một khối bàn đá tròn, trên mặt đá điêu khắc tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải cùng đầy trời tinh hà, trên mặt tản ra nồng đậm khí tức hồng hoang.

"Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn!" Yêu Phong nhận ra lai lịch bàn đá kia.

Vật này là bảo vật lúc Thẩm Lạc ly khai Trường An thành, quốc sư Viên Thiên Cương đưa cho hắn.

Chỉ thấy dòng sông ngôi sao và sơn nhạc trên Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn đồng loạt tỏa ra ánh sáng, trên đó tựa như tự thành một phương thiên địa, ở trong phát ra khí tức, tạm thời che đậy khí tức Thẩm Lạc, phòng ngừa hắn bị Tam tai thiên mệnh phát giác.

Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển một cái, liếc nhìn Yêu Phong, trong hai mắt sát ý gần như ngưng thực, dâng ra.

Yêu Phong liếc nhìn hắn một cái, lập tức cảm thấy hồn bay lên trời, không chút do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.

"Chạy đi đâu?" Thẩm Lạc chợt quát một tiếng.

Hắn không tiếc đột phá khí tức Thái Ất đỉnh phong, phá mở Hắc Liên Ngục, một là vì cứu Lục Hóa Minh, hai là vì muốn chém tận giết tuyệt mấy người Yêu Phong, sao lại để cho gã đào tẩu.

Chỉ thấy khí tức toàn thân hắn thu vào, một thân pháp lực mãnh liệt tuôn ra, rót vào Hiên Viên thần kiếm. Trên thân kiếm lập tức sáng lên quang mang màu vàng vô cùng ngưng thực, phóng xuất ra uy áp vô cùng cường đại.

"Chết!"

Trong miệng Thẩm Lạc phun ra một chữ này, trường kiếm trong tay chém tới Yêu Phong.

Dù Yêu Phong đã chạy trốn ra xa trăm trượng, nhưng một tuyến kim quang từ trên Hiên Viên thần kiếm bắn ra, trong nháy mắt đuổi kịp gã, kim quang chói mắt tăng vọt che khuất gã vào.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong mắt dâng lên một tia khoái ý.

Hắn thu hồi Hiên Viên thần kiếm, bắt đầu thu liễm khí tức, muốn một lần nữa áp chế tu vi bản thân, nhưng lúc này Thẩm Lạc chợt cảm giác trên đỉnh đầu mát lạnh, dưới lòng bàn chân lại nóng rực truyền đến.

Thần sắc của hắn bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên ngửa đầu nhìn lên bầu trời, lập tức thấy thiên khung đã trở nên đen kịt một màu, toà lôi trì màu vàng bị Lục Hóa Minh hấp dẫn đã lớn ra gấp trăm lần.

"Xong rồi, lần này không trốn được." Thẩm Lạc ai thán một tiếng, mặt mũi tràn đầy đắng chát.

Lúc này, trong thức hải của hắn bỗng vang lên âm thanh: "Hắc hắc, đã đến lúc, đây là số trời, ngươi trốn không thoát đâu."

Tâm ma lại xông ra.

Thẩm Lạc không phản ứng với gã, cảm thụ cảm giác bỏng rát lòng bàn chân truyền đến càng ngày càng mãnh liệt, suy tư nên làm thế nào cho phải.

"Đừng uổng phí sức lực, Tam tai là số trời, cũng là thiên mệnh, ngươi há có thể chống lại? Ta ngược lại thật có một phương pháp, có thể giúp ngươi sống sót." Thanh âm tâm ma tiếp tục vang lên, ý đồ mê hoặc hắn.

Thẩm Lạc tự nhiên không tin tưởng gã nửa điểm, căn bản không có ý nghe gã nói, trực tiếp vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp, ý đồ trấn áp thức hải, để cho tên kia ngậm miệng lại.

Đáng tiếc phương pháp này tác dụng không lớn với tâm ma. Thanh âm tên kia lần nữa truyền đến:

"Chỉ cần ngươi nhường ra thức hải, để ta thay thế thần hồn của ngươi chưởng khống bộ thân thể này, vậy ta có biện pháp giấu giếm được Tam tai, để ngươi, không, để chúng ta bình ổn tiến giai đến Thiên tôn cảnh. Đến lúc đó, cho dù Tam tai lần nữa giáng lâm, cũng không làm gì được chúng ta."

"Ngươi có thể giấu giếm được Tam tai? giấu giếm được thiên mệnh?" Thẩm Lạc nghe vậy, ngược lại là có chút ngạc nhiên.

"Thiên mệnh dựa vào cảm ứng thiên tâm, chỉ cần người có thể lấn mình, là có thể lấn trời. Đương nhiên, ngươi làm không được, mà ta thì có thể." Thanh âm tâm ma tiếp tục vang lên.

"Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu như ta ngay cả chính mình cũng có thể lừa, vậy nên phải gặp Thiên Khiển." Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, không phản ứng nữa, tiếp tục thử nghiệm thôi động Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn, nhìn xem còn có thể che đậy khí tức bản thân không.

Nhưng rất nhanh, hắn từ bỏ.

"Thẩm tiểu tử, Sơn Hà Xã Tắc đồ không phải trên tay ngươi sao? Trong đồ quyển kia tự thành thiên địa, ngươi trốn vào thử xem, có lẽ có thể chèo chống một hai." Lúc này, thanh âm Hỏa Linh tử đột nhiên truyền đến.

Thẩm Lạc nghe lời ấy, đôi mắt lập tức sáng lên, lúc này vung tay lên, Sơn Hà Xã Tắc đồ trải ra giữa không trung.

Thân hình hắn nhảy lên, thả người tiến nhập vào trong đồ quyển.

Rất nhanh, thân ảnh Thẩm Lạc rơi vào dưới cây hòe già bên trong đồ quyển, sau khi đứng vững, rất nhanh hắn phát hiện, gió lạnh trên đầu mình đã biến mất, cảm giác bỏng rát dưới lòng bàn chân cũng không thấy.

"Hữu hiệu, thật sự hữu hiệu." Thẩm Lạc lập tức đại hỉ.

Nhưng rất nhanh, hắn cảm ứng được, một cỗ khí tức như có như không, một mực kéo dài từ thân hắn trong bức tranh ra đến hư không bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận