Đại Mộng Chủ

Chương 1521: Hiểm đấu

Thẩm Lạc thi triển Tà Nguyệt Bộ lùi lại một bước, lưỡi đao chém nghiêng sượt trước người hắn, trong nháy mắt mở trên mặt đất một lỗ hổng khổng lồ.

Cùng lúc đó, "Xoẹt" một tiếng xé vải vang lên.

Quần áo ngay chỗ ngực bụng Thẩm Lạc, tuy không bị chém trúng, lại vỡ ra một vết rách.

"Là dư ba đao quang sao?"

Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, động tác trên tay lại không chậm nửa điểm, Thuần Dương phi kiếm quét ngang ra, chặn ngang giáp sĩ màu tím bổ tới.

Làm hắn ngạc nhiên chính là, mũi Thuần Dương phi kiếm không bị cản trở mảy may, dễ như trở bàn tay chặt vào sườn phải giáp sĩ, nếu không phải Thẩm Lạc kịp thời dừng thế kiếm, sẽ quét ngang toàn bộ thân hình nó.

"Không đúng." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng một tiếng, trên Thuần Dương phi kiếm "Vù" một tiếng, bốc cháy lên lửa hừng hực.

Hỏa diễm kịch liệt phóng lên tận trời, trong nháy mắt tràn ngập thân thể giáp sĩ, thậm chí từ trong hốc mắt trống rỗng của nó phun ra ngoài, nhưng thân hình lại không biến mất.

Giáp sĩ thu trường đao, lần nữa chém ngang tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc lập tức rút trường kiếm về đón đỡ, trùng điệp va chạm với lưỡi đao.

Tiếng bén nhọn tranh minh vang lên, đôi mắt Thẩm Lạc chợt lóe lên, lập tức chùn thân hình xuống.

Một đạo phong mang vô hình cơ hồ quét ngang sượt qua da đầu hắn, đánh vào trên một tấm bia kim loại sau lưng. Tấm bia kia kiên cố không gì sánh được, vậy mà bị chém ra một vết cắt rõ ràng.

"Tử Lưu trảm kích không phòng được. . ." Một bên, Dư ma ma điều khiển yển giáp đắc ý nói.

Vừa dứt lời, một tay của giáp sĩ màu tím đâm tới Thẩm Lạc, đầu rồng độc giác trên đó đột nhiên sáng lên hai đạo tinh quang màu vàng, miệng rồng mở ra.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một đạo xiềng xích màu tím rung động "Thương lang", từ đó mãnh liệt bắn ra, thẳng tới tim Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, lúc này gầm thét một tiếng.

Hắn lập tức thôi động bí thuật Huyền Dương Hóa Ma, ma khí Xi Vưu cùng Thuần Dương lực đồng thời tuôn ra, thân thể lập tức phát sinh dị biến, vảy rồng và ma giáp đồng thời bao trùm thân thể.

Cùng lúc đó, tu vi khí tức hắn cũng phi tốc tăng vọt, trong giây lát đạt đến Chân Tiên trung kỳ đỉnh phong.

Nếu Tử Lưu Yển Giáp này công kích không thể phòng ngự, Thẩm Lạc dự định đón đỡ một chút xem sao.

Áo giáp vừa mới hiển hiện, xiềng xích màu tím kia đã đâm trúng thân thể của hắn.

Một cỗ lực đạo cường đại trùng kích, đánh cho hắn không khỏi lùi lại, lân giáp chỗ ngực cũng trong nháy mắt vỡ nát, tóe lên một đạo huyết quang. Một cảm giác bỏng rát khó nói nên lời trong nháy mắt từ miệng vết thương lan tràn ra.

Thẩm Lạc không khỏi nhíu mày một cái, Thuần Dương phi kiếm chém vào trên xiềng xích màu tím kia. Xiềng xích màu tím kia thuận theo thân kiếm quấn quanh từng vòng từng vòng. Hắn kéo một cái về phía lồng ngực của mình.

Quả nhiên như hắn dự đoán, xiềng xích màu tím này cùng thanh trường đao kia như nhau, cũng không phải là đồ vật hư hoá.

Tử Lưu Yển Giáp bị hắn kéo mạnh một cái, không tự chủ xích tới gần hắn. Thẩm Lạc lập tức vận chuyển U Minh Quỷ Nhãn tra xét rõ ràng nó.

Thứ này nếu là yển giáp, như vậy mặc kệ hình thái nó không thể tưởng tượng nổi thế nào, cũng nhất định tồn tại hạch tâm.

Chỉ cần tìm được hạch tâm yển xu, phá hủy nó, là có thể hủy đi.

Nhưng Thẩm Lạc tra xét một phen, vậy mà không phát hiện gì. Tử Lưu Yển Giáp bỗng nhiên thay đổi hướng trường đao, mũi đao đâm tới đầu hắn.

Tâm niệm hắn vừa động, chẳng những không lui lại tránh né, ngược lại tiến lên một bước, một đầu đụng vào yển giáp.

Đầu của hắn đụng vào thân thể Tử Lưu Yển Giáp, tiếp theo xuyên qua lồng ngực, chui ra sau lưng nó, tiếp đó cơ hồ cả người khảm vào thể nội yển giáp.

Ngay lúc Thẩm Lạc sẽ xuyên thân qua, cánh tay đầu lâu yển giáp đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ ra sau lưng, tay nắm trường đao cũng thuận thế đảo ngược, đâm thẳng xuống sau lưng mình.

Giờ phút này thân thể Thẩm Lạc đang khảm trong cơ thể yển giáp, trong lúc nhất thời không thể thoát thân, nếu một đao này đâm tới, hắn nhất định sẽ bị trọng thương.

Nhưng vào lúc này, một hồi tiếng địch không linh hư ảo đột nhiên vang lên, thân hình Tử Lưu Yển Giáp bỗng nhiên cứng đờ, động tác vung đao cũng đứng giữa không trung.

Chỉ thấy một bóng người đen kịt từ trong thân Thẩm Lạc dần dần hiện ra, tay nắm ngang một cây sáo, đang thổi lấy.

Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Tướng Triệu Phi Kích.

Gã thổi Táng Long Địch, trận trận Nhiếp Hồn Ma Âm hóa thành ba động vô hình dập dờn ra, giống như thủy triều tầng tầng điệp điệp nhào về phía Dư ma ma.

Lão vốn đang một lòng khống chế yển giáp giao thủ với Thẩm Lạc, vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Ma Âm khống chế tâm thần, trong hai mắt hiện ra một hồi mê ly, thân thể theo nhạc khúc đung đưa tới lui.

Nhưng cũng chỉ qua một lát, trong tròng mắt của lão đột nhiên có dị quang chớp động, thần thức lập tức thanh tỉnh lại, vội huy động thủ trượng đánh tới Triệu Phi Kích, vừa khống chế yển giáp tiếp tục công kích.

Chỉ là trong nháy mắt thở dốc này, Thẩm Lạc làm sao không tranh thủ, thân hình của hắn lần nữa lui lại, "Vèo" một tiếng, từ thể nội yển giáp thoát ra.

Trường đao trong tay Tử Lưu Yển Giáp đâm vào không khí, trực tiếp đâm xuyên ngực bụng của chính nó.

Thẩm Lạc vội vàng lui về phía sau, lông mày bỗng nhiên vẩy một cái, trong lúc mơ hồ nhìn thấy chỗ đỉnh tay cầm của thanh trường đao này, khảm nạm một viên bảo thạch tạo hình cổ quái, phía trên minh khắc đường vân tinh mịn.

Chỉ là còn không đợi hắn thấy rõ, thanh trường đao kia đã xuyên qua thân thể yển giáp, lòi ra một đoạn.

Thẩm Lạc vội vàng né tránh ra, đồng thời buông lỏng trường kiếm đang nắm chặt.

Chỉ thấy tay hắn kết kiếm quyết lần nữa vung lên, trong tay áo bỗng nhiên kiếm khí tăng vọt, vậy mà lại "Vèo" một tiếng, bay vụt ra một thanh trường kiếm xích hồng, hình thái cơ hồ giống như đúc Thuần Dương phi kiếm.

Nó chính là Thẩm Lạc lấy Hỏa Lân Mộc vạn năm luyện chế, một trong sáu thanh Thuần Dương phi kiếm khác.

Kiếm này xẹt qua hư không, vang lên một tiếng rít, trong nháy mắt chặt đứt một sợi xiềng xích màu tím quấn quanh trên Thuần Dương phi kiếm.

Hai thanh Thuần Dương phi kiếm giống như hai vị thân huynh đệ, cảm ứng với nhau phát ra một tiếng rung, tiếp theo giao thoa nhau bắn ra, thẳng đến Tử Lưu Yển Giáp.

Lúc Song Kiếm Hợp Bích, kiếm quang đại thịnh, trên thân kiếm bốc lên hỏa diễm, ở giữa không trung xẹt qua một đạo hỏa tuyến, bắn thẳng về phía Dư ma ma.

Dư ma ma vừa thoát khỏi Nhiếp Hồn Ma Âm, đang cùng Triệu Phi Kích giao chiến, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một cỗ kiếm khí cường đại bao phủ tới, lập tức tung một chưởng bức lui Triệu Phi Kích, điều khiển Tử Lưu Yển Giáp bay ngược về, phòng hộ bản thân.

Thẩm Lạc cũng không nhàn rỗi, lật tay lấy ra một thanh Thuần Dương phi kiếm, dưới chân ánh trăng cực tốc chớp động, thân hình cơ hồ đuổi theo yển giáp.

Dư ma ma biết không ổn, tay vung lên, một cái chuông đồng bát giác đột nhiên bay ra, trên đỉnh đầu lão tỏa ra ánh sáng, một tia sáng màu vàng bỗng nhiên bao phủ xuống, nương theo đó phát ra một tiếng ông.

Một trận sóng âm vô cùng mãnh liệt trùng kích xuống, cuồn cuộn sóng âm phóng tới bốn phía, dẫn tới hư không chấn động, trong nháy mắt đánh cho Triệu Phi Kích đang đứng gần nhất bay ra sau.

Hai thanh Thuần Dương phi kiếm hợp kích "Tranh" một tiếng, đụng vào lồng sáng do chuông đồng ngưng tụ thành, thân kiếm bắn ngược lại, bị đánh bay trở về.

Trên lồng sáng màu vàng kia cũng bị đánh rách tả tơi ra một vết nứt, thật lâu không thể khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận