Đại Mộng Chủ

Chương 1482: Không thu tay

"Tô Kiêu trưởng lão, ngươi chính là tu sĩ Thái Ất sơ kỳ, đối xử với một vãn bối Chân Tiên kỳ như thế, không khỏi…"

Thanh Khâu quốc chủ còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Lạc ngắt lời.

"Ta tiếp nhận." Ngữ khí Thẩm Lạc bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Tô Kiêu…

"Được." Tô Kiêu nhìn như sợ Thẩm Lạc đổi ý, lập tức đáp ứng.

Thanh Khâu quốc chủ đưa ánh mắt hỏi thăm Thẩm Lạc, thấy Thẩm Lạc khẽ lắc đầu, ra hiệu không ngại.

Không phải Thẩm Lạc khinh thường, mà hắn biết rõ đã có Thanh Khâu quốc chủ tỏ thái độ, Tô Kiêu trưởng lão cũng không dám hạ sát thủ với hắn, nhiều nhất cũng chỉ xuất thủ nặng chút thôi.

Nhưng lão không biết thực lực chân chính của Thẩm Lạc, nên khi xuất thủ nhất định bị hạn chế cực lớn, cho nên khi nghe Tô Kiêu nói chỉ tiếp một chiêu, Thẩm Lạc sảng khoái đồng ý, miễn cho sinh thêm biến số gây thêm phiền toái lớn hơn.

Nếu hai chiêu, ba chiêu, cho đối phương có cơ hội biết được chiến lực chính mình, Thẩm Lạc tuyệt không đáp ứng.

"Đã như vậy, nhờ Tô Kiêu trưởng lão khảo giáo một chiêu, đến điểm thì dừng." Thanh Khâu quốc chủ đồng ý.

Tô Kiêu trưởng lão đang muốn tiến lên, bước chân đột nhiên dừng một chút.

"Thẩm huynh cẩn thận, dường như có người truyền âm cho lão, chỉ sợ sẽ có chuyện ngoài ý xuất hiện." Lúc này, Hồ Bất Quy đột nhiên nhắc nhở.

"Ừm, ta đã biết." Thẩm Lạc trả lời.

Hai bên bày ra tư thế, cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, lấy Huyền Hoàng Nhất Khí côn ra, nắm trong tay.

Tô Kiêu trưởng lão nhìn thoáng qua, nhưng lại không lấy ra pháp bảo binh khí, hai tay giấu trong tay áo, bàn tay đột nhiên hơi tỏa hào quang óng ánh, trở nên thông suốt như bạch ngọc.

Móng tay đột nhiên kéo dài nhìn có chút bén nhọn, trên đó ẩn hiện một tầng lục quang óng ánh.

"Thẩm tiểu hữu, cẩn thận." Tô Kiêu nhếch miệng cười.

Lão vừa nói xong, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, phóng đến Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt vừa rồi, dưới chân Thẩm Lạc cũng đồng thời tỏa sáng nguyệt quang, thân thể sớm đã lướt ngang.

"Ồ" Tô Kiêu kinh nghi một tiếng, thân hình đột nhiên trùn xuống.

Ngay trên đỉnh đầu lão, một luồng kình phong mang theo linh lực ba động cường đại quét ngang qua, phát ra một trận "Ầm ầm" tiếng nổ đùng đoàng.

Chỉ thấy cổ tay Thẩm Lạc đột nhiên run một cái, trường côn trong tay lập tức khuấy động lên một gợn sóng màu vàng, tầng tầng côn ảnh từ thân côn xông ra, đánh xuống Tô Kiêu ở phía dưới.

Tô Kiêu thấy thế, không né tránh, dựng thẳng một chưởng đánh lên trên, đầu ngón tay đâm thẳng lên.

Bàn tay của lão đột nhiên bắn ra lục quang óng ánh, lục quang lại hóa thành một thanh đao quang xanh biếc, những nơi đao quang đi qua, phong mang nhẹ nhõm đâm xuyên từng đạo côn ảnh, cho đến khi đánh lên trên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

"Keng" một tiếng kim loại duệ minh!

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn chấn động kịch liệt, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại thuận theo thân côn truyền đến Thẩm Lạc, khiến hai tay của hắn tê rần, gần như cầm không được thân côn.

Tô Kiêu thừa dịp thân hình Thẩm Lạc đang bất ổn, thân ảnh của lão lần nữa chuyển hướng đi đến sau lưng Thẩm Lạc.

Năm ngón tay lão khẽ bấu lại, làm ưng trảo hình, vồ mạnh xuống hậu tâm của Thẩm Lạc.

Nhưng vào khoảnh khắc đến gần, lão lại thay đổi ý định, bỏ qua một kích sát ý nồng đậm này, đổi hướng chộp xuống cột sống của hắn.

Chỉ cần một kích đánh gãy cột sống Thẩm Lạc, lão sẽ hoàn thành nhiệm vụ trọng thương Thẩm Lạc, cũng không vi phạm mệnh lệnh quốc chủ không được giết người.

Càng quan trọng hơn, cách làm đánh gãy cột sống này, bản thân Thẩm Lạc sẽ phải chịu nhục nhã lớn nhất, lão thậm chí đã tưởng tượng ra hoàn cảnh cột sống của Thẩm Lạc bị bẻ gãy, một bộ nhục nhã và không cam lòng.

Ngay thời điểm bàn tay của lão sắp chạm vào lưng của Thẩm Lạc, lão đột nhiên thoáng nhìn xuống phía dưới thân có một đạo hồng quang đang bắn nhanh đến, một thanh phi kiếm thiêu đốt xích diễm hừng hực chớp nhoáng phóng đến.

Tốc độ phi kiếm cực nhanh, nếu lão đánh trúng Thẩm Lạc, thì phía dưới của lão đồng thời cũng bị đâm trúng.

Tạm dừng không nói đến uy lực của phi kiếm có thể tổn thương đến lão bao nhiêu, nhưng vị trí kia thực sự xấu hổ, nếu lão bị đâm trúng, so độ nhục với Thẩm Lạc cũng không hơn kém bao nhiêu.

Sau khi cân nhắc, bàn tay Tô Kiêu lần nữa biến hóa góc độ, vỗ xuống phía dưới thân, thậm chí còn xoay người ở giữa không trung, thân thể đảo ngược xuống dưới, đồng thời cũng không quên dùng chân nặng nề đập về phía Thẩm Lạc.

Nhưng hai lần biến chiêu, Thẩm Lạc cũng thu được chút thời gian, xoay người dùng gậy quét về phía Tô Kiêu.

"Phanh, phanh", hai tiếng trọng hưởng tuần tự truyền đến.

Tô Kiêu một chưởng vỗ xuống Thuần Dương phi kiếm, mũi kiếm trực tiếp bị đánh bay đâm xuyên mặt đất, chui vào lòng đất, Thẩm Lạc cũng một côn quét trúng eo của lão, đánh lão bay ngang qua một bên.

"Tô Kiêu trưởng lão, đa tạ." Thẩm Lạc một tay nắm côn, ôm quyền nói.

Vừa rồi đã xem như một chiêu, tuy không thể đánh trúng Thẩm Lạc, nhưng cũng đã hoàn thành trừng phạt.

Nhưng vào lúc này, huyệt Thái Dương của Thẩm Lạc đột nhiên đau đớn kịch liệt, Bất Chu Sơn trong thức hải cũng theo đó chấn động.

"Nguy hiểm!" Thẩm Lạc lập tức ý thức được chỗ không đúng.

Hắn điên cuồng vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp đến cực hạn, trước mắt đột nhiên hoa một cái, thân ảnh Tô Kiêu không bị đánh bay mà đang lao thẳng đến hắn, bàn tay lão tỏa sáng lục quang, nhìn như một mũi nhọn dài chừng thước, đâm thẳng đến ngực hắn.

"Vừa rồi... Là ảo thuật!"

Trong nháy mắt tỉnh ngộ, Thẩm Lạc kinh hãi, nhưng lúc này đã chậm, hắn căn bản không kịp né tránh.

"Thẩm tiểu hữu, ngươi thua." Tô Kiêu cười ha hả nói.

"Dừng tay..." Thanh Khâu quốc chủ quát một tiếng chói tai.

Tô Kiêu trưởng lão mắt điếc tai ngơ, tựa như thu tay không kịp.

Mắt thấy lồng ngực Thẩm Lạc sắp bị một kích xuyên thủng, hư không trước người hắn đột nhiên ba động, một thây khô màu vàng mọc đôi Kim Sí trống rỗng xuất hiện, chắn trước người hắn.

"Keng" một tiếng dị hưởng truyền đến, ngực thây khô màu vàng bắn ra một đám tia lửa.

Mũi nhọn xanh biếc của Tô Kiêu trưởng lão đâm thẳng vào ngực của nó, vậy mà không thể một kích xuyên qua, bị cản lại.

Còn không đợi lão từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, hai tay của thây khô đã chớp động kim quang, lập tức hóa thành hai đạo tàn ảnh chụp đến Tô Kiêu.

Tô Kiêu giật mình, trên thân chợt lóe quang mang, trong nháy mắt lui lại.

Trong lúc lão né tránh, Thẩm Lạc và Thiên Sát Thi Vương cũng không đuổi theo.

Tô Kiêu lơ lửng giữa không trung, sắc mặt hết sức khó coi, vừa rồi lão né tránh, cũng đã tuyên cáo lão thất bại.

"Ngươi và Thiên Cơ Thành có quan hệ gì, sao lại có yển giáp lợi hại như thế bên người?" Tô Kiêu hỏi.

Thời khắc này, lão tự nhiên nhìn ra Thiên Sát Thi Vương.

Thẩm Lạc vẫn không quan tâm đến lão, chỉ dùng yển giáp che ở trước người, một tay cầm Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, tay kia triệu hồi Thuần Dương phi kiếm bảo hộ quanh người, đề phòng nhìn về phía Tô Kiêu.

"Thẩm đạo hữu, ngươi thắng." Thanh Khâu quốc chủ mở miệng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, nhìn thoáng qua nàng, hơi do dự thu hồi tất cả pháp bảo, bay xuống.

Tô Kiêu cũng bay xuống, lại bị đại trưởng lão nhíu mày liếc nhìn, thần tình trên mặt lão trở nên hết sức khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận