Đại Mộng Chủ

Chương 1937: Không có trên người ta

Bạch Linh Lung nhìn thấy Tổ Long, sắc mặt nhất thời biến đổi, một cỗ sát ý lẫm liệt bộc phát.

Tôn Bà Bà và hai tỷ muội Liễu Phi Yến, thì mặt lộ vẻ khẩn trương.

Bất quá, tầm mắt Tổ Long chỉ tùy ý nhìn thoáng qua ba người Bạch Linh Lung, không có ý tứ động thủ mà nhanh chóng dời đi, rơi vào thân ảnh Thẩm Lạc.

Khóe miệng Thẩm Lạc nhếch lên một vòng tiếu ý, thản nhiên đối mặt ánh mắt Tổ Long, tiếp tục cất bước đi đến.

Lúc đến gần trước tháp, Tổ Long mới mở miệng nói: "Ngươi làm thế nào chặt đứt một tia khôi lỗi pháp tắc của ta?"

"Tại sao ta phải giải thích cho ngươi biết?" Thẩm Lạc cười chế nhạo một tiếng, hỏi ngược lại.

Gân xanh trên trán Tổ Long giật giật, hừ lạnh một tiếng, thu hồi mục quang, không còn nhìn mấy người.

Sau một lát trầm mặc, lão lại mở miệng nói:

"Bạch Linh Lung, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, lấy thực lực ngươi bây giờ, không thể giết ta đâu. Nếu không muốn bị kẻ khác ngư ông đắc lợi, tự mà kiềm chế sát ý đi, thù oán giữa chúng ta, có thể đợi ngươi khôi phục thực lực rồi kết thúc."

Bạch Linh Lung nghe vậy, trái lại không mảy may chần chừ, trực tiếp dời ánh mắt đi.

Viên Tổ và Văn Thù Bồ Tát chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó tiếp tục nhắm mắt điều tức, không nửa điểm động tác.

Mọi người ăn ý chờ đợi.

"Còn chưa gom đủ ba bảo vật, không cần nôn nóng, tranh thủ thời gian khôi phục." Lúc này, thanh âm Bắc Minh Côn vang trong thức hải đám người Thẩm Lạc.

Nhóm Thẩm Lạc bắt đầu ngồi xếp bằng, tự mình nuốt đan dược, điều trị khí tức, đả tọa tu dưỡng khôi phục.

Lại qua một hồi lâu, trên không trung có hai đạo độn quang bay nhanh đến, mọi người cảm ứng được đồng thời mở mắt.

Độn quang dừng lại, Tôn Ngộ Không, Tiểu Bạch Long Ngao Liệt trước sau hiện thân, nhìn nơi đây tụ tập nhiều người như vậy, nhãn thần cũng hiện lên một kinh ngạc.

Thẩm Lạc chào hỏi hai người, sau khi đối đáp vài câu, hắn cũng không nói thêm.

Văn Thù Bồ Tát thì trực tiếp động thân tiếp đón, mở miệng dò hỏi: "Thế nào, có lấy được không?"

Tiểu Bạch Long nhẹ gật đầu, nhìn sang Tôn Ngộ Không.

"Hắc hắc, vật trong tay của ta." Tôn Ngộ Không cười cười, thủ chưởng khẽ động, bên trong bàn tay chợt loé xích hồng quang mang, một đồ vật hình vuông lớn cỡ nắm tay theo đó xuất hiện.

Vật kia vừa xuất hiện, một cỗ linh khí tràn trề tùy ý tán phát, hấp dẫn mục quang của mọi người.

Thẩm Lạc cũng ngưng thần nhìn, phát hiện một đồ vật màu xích hồng, hình dạng vật này như một ấn chương điêu khắc từ huyết thạch, trên ấn chương dày đặc hoa văn hỏa diễm, nhìn tương đối đặc biệt.

"Ấn kia đồng dạng Chiếu Yêu Kính, một trong ba kiện bảo vật dùng để mở cấm chế Vạn Phật Kim Tháp, Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn." Bắc Minh Côn mở miệng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy chợt hiểu.

"Chỉ chờ Phổ Hiền Bồ Tát mang bảo vật còn lại về, thì chúng ta đã có đủ ba bảo." Tôn Ngộ Không thu hồi Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn, cười nói.

"Ta không đoạt được Chiếu Yêu Kính." Văn Thù Bồ Tát lắc đầu nói.

"Cái gì?" Tôn Ngộ Không sững sờ, nhìn theo ánh mắt Văn Thù Bồ Tát, nhìn đến thân ảnh Thẩm Lạc.

"Trên người Thẩm Lạc?" Thần sắc Tôn Ngộ Không không đổi, nhưng trong lòng lại vui vẻ.

Ngay thời khắc này, nơi xa lại có ba đạo nhân ảnh trở về, đáp xuống quảng trường trước mắt mọi người.

Lần này, mọi người đình chỉ đả tọa, toàn bộ đứng lên.

Ba đạo nhân ảnh không phải ai khác, chính Phổ Hiền Bồ Tát, Tử Tiên Sinh và Mê Tô.

Trong tay Mê Tô cầm một bộ giáp diễm lệ, vân khí lượn lờ.

"Mộng Vân Huyễn Giáp cũng đến rồi, đã tập hợp đủ ba kiện bảo vật, nhanh chóng mở cấm chế Vạn Phật Kim Tháp đi." Mục quang Bắc Minh Côn sáng ngời, chậm rãi nói.

Sau khi mấy người kia hạ xuống, Văn Thù Bồ Tát, Viên Tổ phân biệt nghênh đón.

Ánh mắt Tử Tiên Sinh hơi động, nhìn quanh một vòng, không tìm thấy Ma Kha và Lư Tu, chân mày không khỏi nhíu chặt.

Khi tiến vào Tiểu Tây Thiên Lư Tu đã bị truyền tống đến nơi khác, nhưng Ma Kha lại cùng gã tiến đến nơi đây.

"Tôn Ngộ Không, Ma Kha đâu? Gã không phải hành động cùng các ngươi sao?" Tử Tiên Sinh ngưng mày truy vấn, ngữ khí bất thiện.

"Không biết, lúc trước chúng ta đi tìm Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn, tên Ma Kha kia đột nhiên đề xuất rời đi, sau đó đã tách khỏi bọn ta, về sau cũng không gặp lại, bọn ta không biết gã đi đâu." Tôn Ngộ Không lắc đầu, không quá để ý nói.

"Có thật như vậy? Hay các ngươi làm trái ước định, liên thủ giết người? " Khuôn mặt Tử Tiên Sinh chợt hiện một lớp sương lạnh, gã lạnh giọng chất vấn.

"Ta đã cho ngươi biết, chúng ta không giết người, còn chuyện tin hay không thì tùy ngươi." Tôn Ngộ Không chẳng muốn giải thích.

"Lúc trước chúng ta ước định, chia làm ba đội tìm kiếm bảo vật, lời thề đã lập, trước khi hoàn thành mục tiêu, tuyệt không xuất thủ ám toán đối phương, chuyện này ngươi rõ ràng." Tiểu Bạch Long nhíu mày nói.

"Hừ, Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn đã nằm trong tay các ngươi, mục tiêu coi như hoàn thành, cho nên các ngươi đã giết người." Tử Tiên Sinh cười lạnh một tiếng, nói.

Tôn Ngộ Không nghe vậy nhíu chặt chân mày, đã bị chèn ép đụng đến hỏa khí rồi.

"Ngươi tự liên hệ Ma Kha, người xuất gia chúng ta không nói dối." Tiểu Bạch Long bất đắc dĩ nói.

"Nếu có thể liên hệ, thì ta đã không hỏi các ngươi." Tử Tiên Sinh nói.

"Ma Kha chết rồi, trên đường đến đây, chúng ta đã gặp thi thể của gã." Lúc này, Nhiếp Thải Châu bỗng nhiên mở miệng, cao giọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Tử Tiên Sinh biến đổi, cất giọng nói.

Đôi mắt Tử Tiên Sinh nhìn đám người Thẩm Lạc bên này, trong mắt sát ý lẫm liệt.

"Ngươi nhìn chúng ta làm gì? Chúng ta chỉ nói phát hiện thi thể tên Ma Kha kia, người cũng không phải chúng ta giết. Nếu ta đoán không sai, người giết Ma Kha, chính là Bạch Xuyên, tên Bạch Xuyên kia đoạt được một kiên bảo vật Vạn Độc Hồ Lô, dùng độc pháp tắc giết chết Ma Kha." Thẩm Lạc nhíu mày, nói.

"Ngươi không cần nói lời ly gián, Bạch Xuyên là minh hữu của ta, thì sao lại giết Ma Kha?" Tử Tiên Sinh đầu tiên ngẩn người, sau lại tức giận nói.

"Ta không biết, các ngươi cấu kết làm việc xấu, cùng chung một giuộc, không phải thứ tốt đẹp gì, các ngươi ám toán nhau ta cũng không thấy lạ, tin hay không tùy ngươi." Thẩm Lạc nghe vậy, không chút hảo cảm trả lời.

Tử Tiên Sinh nghe vậy, cảm thấy cho dù Thẩm Lạc muốn lừa gạt mình, cũng không cần dùng loại thủ đoạn hoang đường phi lý như vậy, nhất thời có chút bán tín bán nghi.

"Nếu đã tập hợp đủ bảo vật, chúng ta nên mở Vạn Phật Kim Tháp rồi." Lúc này, Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

Trong khi nói chuyện, y lại lấy Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn ra.

"Còn một kiện, nằm trong tay của ai?" Ngay sau đó, Mê Tô cũng cầm Mộng Vân Huyễn Giáp đi lên trước, mục quang nhìn quanh một vòng, lên tiếng hỏi.

"Thẩm Lạc, ngươi cũng lấy Chiếu Yêu Kính ra đi." Tôn Ngộ Không nghe vậy, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc, nói.

Vừa nói xong, tầm mắt mọi người, nhao nhao nhìn đến thân ảnh Thẩm Lạc.

"Sao lại trên người của hắn?" Tử Tiên Sinh nhíu mày, sắc mặt dần dần hơi khó coi.

Thẩm Lạc thì giang hai tay, thản nhiên nói: "Chiếu Yêu Kính không có trên người ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận