Đại Mộng Chủ

Chương 1975: Viện quân

Thấy Viên Tổ bị đám người Tôn Ngộ Không bức lui, trong lòng Thẩm Lạc buông lỏng, thu hồi ánh mắt, chuyên chú thôi động Hiên Viên Kiếm.

Hiên Viên Kiếm trảm phá màn huyết quang bảo hộ mặt nạ huyết sắc, tiếp tục trảm lên trên bản thể mặt nạ, Hiên Viên Thần Lôi hoà hợp lực lượng Huyền Dương Hóa Ma như sóng dữ rót vào mặt nạ.

Một tiếng rắc nhẹ vang lên, mặt nạ huyết sắc xuất hiện một vết nứt.

Thẩm Lạc mừng rỡ, vận khởi tất cả pháp lực rót vào Hiên Viên Kiếm, uy lực thần kiếm lần nữa gia tăng, tiếp tục đè ép xuống, muốn hủy mặt nạ này.

Ngay lúc này, một đạo ngũ sắc quang mang từ bên ngoài đại điện bắn vào, lao lướt qua Hiên Viên Kiếm.

Thân kiếm chợt nhẹ, mặt nạ huyết sắc tiêu thất hư không.

Thẩm Lạc cả kinh, Hiên Viên Kiếm lập tức chém ngang, một đạo kim sắc kiếm khí cự đại chém về phía đạo ngũ sắc quang mang kia, những nơi đi qua hư không bị vạch mở vết nứt không gian thật dài.

Ngũ sắc quang mang hơi chao đảo, một đại hán thần sắc tiêu điều cùng một thân ảnh hắc bào đầu đội mũ rộng hiển lộ, chính là Khổng Tuyên và Yêu Phong.

Y phục của hai người hơi rách nát, trên thân cũng mang theo vết máu, hiển nhiên trận chiến với tàn hồn Hiên Viên không chiếm được tiện nghi.

Khổng Tuyên vung năm ngón tay lên, năm đạo quang mang như lông vũ bắn đi, phân biệt hiện màu vàng, lục, đỏ, lam, xám, đảo qua kim sắc kiếm khí.

Uy thế kiếm khí vô song vậy mà tiêu thất hư không, phảng phất chưa từng xuất hiện.

"Khổng Tuyên, Yêu Phong!" Đồng tử Thẩm Lạc co rụt lại, nhận biết thân phận hai người.

Khổng Tuyên không để ý đến Thẩm Lạc, lật tay lấy một vật, mặt nạ huyết sắc xuất hiện trong lòng bàn tay y, trên mặt nạ xuất hiện một vết rạn dài nhỏ, nhìn giống như bị người chặt một đao, mặt mày hốc hác, khí tức hùng hậu tổn hao nhiều.

"Dám tổn hại mặt nạ Tu La! Các ngươi muốn chết." Yêu Phong nhìn Thẩm Lạc, tức giận nói.

Khổng Tuyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, phảng phất bị một đầu cự thú hồng hoang tiếp cận, lập tức lách mình bay ngược về sau.

Khổng Tuyên nâng một tay lên, năm ngón tay nhấn hư không, một đạo ngũ sắc huyễn ảnh tuột tay bắn đi, lóe lên bắn đến trước người Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc toàn lực vận chuyển lực lượng thần thức cảm ứng, mới miễn cưỡng thấy rõ một đạo ngũ sắc kiếm ảnh, tán phát trận trận hồn lực ba động, tựa hồ cùng loại công kích thần hồn Tâm Kiếm.

Tốc độ ngũ sắc kiếm ảnh vô cùng nhanh, lấy năng lực của hắn cũng hoàn toàn không kịp ứng đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm ảnh đánh tới.

Vào thời khắc này, một vệt kim quang từ đằng xa phóng tới, chắn trước người Thẩm Lạc, thân ảnh tàn hồn Hiên Viên nhanh chóng xuất hiện.

Ngũ sắc kiếm ảnh chui vào bên trong hồn thể Hiên Viên, phảng phất đá chìm đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Hiên Viên tiền bối, đa tạ." Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở một hơi, chắp tay cảm tạ. tàn hồn Hiên Viên khoát tay áo, không nói gì.

Thẩm Lạc nhìn về phía Khổng Tuyên và Yêu Phong, cùng mặt nạ huyết sắc kia, chần chừ hai lần, rốt cuộc thở dài.

Tu vi Khổng Tuyên cao tuyệt, hắn căn bản cảm ứng không rõ ràng, hiển nhiên y đã đột phá cảnh giới Thiên Tôn, mặt nạ huyết sắc rơi vào trong tay y, muốn đoạt lại đã không còn hi vọng, chỉ có thể bỏ qua.

"Cuối cùng các ngươi đã đến." Viên Tổ phi độn rơi xuống bên cạnh hai người Khổng Tuyên.

"Chúng ta đã tuân thủ ước định, giúp đỡ bọn ngươi đoạt mặt nạ Tu La, chuyện lúc trước ước định, các ngươi chớ đổi ý." Mê Tô mang theo Đồ Sơn Đồng bay tới, mở miệng nói.

"Hai vị yên tâm, ma tộc ta từ trước đến nay nói là làm, sẽ không làm hai vị thất vọng." Yêu Phong thu hồi sắc mặt giận dữ, khách sáo nói.

Cường viện của địch quân đã đến, trong đó càng có cao nhân cảnh giới Thiên Tôn, Văn Thù, Phổ Hiền, Tiểu Bạch Long kinh hãi không thôi, vô thức bay đến gần Thẩm Lạc và tàn hồn Hiên Viên.

Chỉ Tôn Ngộ Không chưa hề động thân, mà đứng nhìn Viên Tổ.

"Ngươi thật sự đầu phục ma tộc?" Tôn Ngộ Không chậm rãi mở miệng.

"Không sai." Viên Tổ cười hắc hắc, trả lời.

"Chẳng lẽ ngươi đã quên Tử Hà chết trong tay ai? " Tôn Ngộ Không mặt trầm như nước, tiếp tục hỏi.

Viên Tổ nghe nói đến hai chữ Tử Hà, sắc mặt chợt trầm xuống, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.

"Tử Hà chết trong tay của ngươi và ta, nếu không phải ta và ngươi tranh chấp, Thiên Mị Ma Nữ kia sao có thể giết nàng."

Tôn Ngộ Không nghe xong lời này, không thể phản bác.

"Ta đã suy nghĩ kĩ, năm đó nếu ta mạnh hơn, sớm đánh chết ngươi, thôn phệ bản nguyên của ngươi, Tử Hà sẽ không gặp chuyện. Hiện tại ta chỉ muốn mạnh lên, đoạt lại thứ vốn thuộc về ta!" Viên Tổ nhìn Tôn Ngộ Không, nói từng chữ một.

"Rất tốt, lão Tôn ta chờ ngươi đến!" Tôn Ngộ Không cười lạnh, quay người rời đi, bay đến bênh cạnh Văn Thù và Phổ Hiền.

Nhiếp Thải Châu, Bạch Linh Lung, Ngao Hoằng cũng bay tới, Nhiếp Thải Châu vì củng cố uy thế phe mình, nên thôi động Tiêu Dao Kính.

Xích quang hiện lên, đám người Kính Yêu, Triệu Phi Kích xuất hiện.

Không chỉ như thế, hư không phụ cận hiện lên kim ảnh, yển giáp Hủy Diệt Minh Vương hiển hiện.

Thẩm Lạc trước đó bị Tử Tiên Sinh dùng không gian pháp tắc vây khốn, Hủy Diệt Minh Vương bị ngăn cách bên ngoài, không có Thẩm Lạc điều khiển, Hủy Diệt Minh Vương nhanh chóng bất động, Nhiếp Thải Châu sợ bộ yển giáp lợi hại này bị người khác thừa cơ phá huỷ, nên đã thu vào Tiêu Dao Kính.

Thẩm Lạc thấy Hủy Diệt Minh Vương, trong mắt vui mừng, mi tâm lập tức bắn một chùm thần niệm tinh ti, chui vào thể nội Hủy Diệt Minh Vương.

Linh văn trên thân Hủy Diệt Minh Vương sáng lên, một cỗ khí tức cực lớn khuếch tán.

"Tử Thử Tôn Giả đâu?" Khổng Tuyên không để ý đến những thứ này, nhìn quanh đại điện, khẽ nhíu mày hỏi.

"Tử Thử Tôn Giả đã bị người đó giết." Mê Tô báo cho y biết, ánh mắt Khổng Tuyên nhìn sang Thẩm Lạc, cũng hơi trịnh trọng chút.

"Tâm Ma Đại Pháp của Tử Thử đã đại thành, Tâm Ma khôi lỗi biến hoá quỷ mị, trên người Tử Thử còn có Thiên Đạo Châu, sao lại có thể chết trong tay người này?" Yêu Phong không tin nói.

"Tình huống cụ thể thế nào, ta cũng không biết, thời điểm kịch chiến, Tử Thử Tôn Giả phụ thân trên người Tổ Long, bị Thẩm Lạc sử dụng kiếm trận vây khốn, sau khi kiếm trận tiêu tán, Tử Thử Tôn Giả cũng không thấy đâu." Mê Tô trả lời.

Yêu Phong nghe lời này, lật tay lấy một ngọc phù màu đen, thôi động ngọc phù chớp động hắc quang, tựa hồ đang cảm ứng Tử Tiên Sinh.

Mấy hơi thở sau, hắc quang trên ngọc phù vẫn bình ổn chớp động, thần sắc Yêu Phong lạnh xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc tràn ngập sát cơ.

Thẩm Lạc âm thầm cảnh giác, thể nội vận sức nhiều pháp bảo chờ phát động.

"Yêu Phong, chớ quên mục đích chúng ta tới đây, mặt nạ Tu La đã tới tay, vậy không nên lưu lại lâu hơn." Khổng Tuyên đột nhiên nói.

Yêu Phong nghe vậy hít sâu một hơi, dần khôi phục tỉnh táo.

Khổng Tuyên thấy vậy không nói thêm, phất tay áo vung lên, ngũ sắc quang mang chói mắt bao phủ mấy người, lóe lên dung nhập hư không, biến mất không còn tung tích.

Thực lực đám người Khổng Tuyên cường đại, bọn hắn đã trải qua kịch chiến, tinh thần thể lực mệt không chịu nổi, cho nên không đuổi theo.

Thẩm Lạc thôi động Hỗn Độn Hắc Liên, cảm ứng ngũ sắc quang mang.

Quang mang sau khi dung nhập hư không, vô cùng nhanh chóng bay đi nơi xa, hai ba hô hấp đã rời khỏi Tiểu Tây Thiên, không thấy tăm hơi.

Hắn thầm thở phào, cũng không thu hồi sợi rễ hắc liên, ngược lại điều khiển sợi rễ nhô dài thêm, nhận biết tình huống các nơi, cảnh giác đám người Khổng Tuyên đi mà quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận