Đại Mộng Chủ

Chương 1217: Bảy bảy bốn mươi chín ngày

Trong lòng Thẩm Lạc phát ra cảnh báo to lớn, không chút do dự, muốn thi triển Chấn Sí Thiên Lý trốn chạy.

Nhưng khí lưu huyền bạch kia căn bản không cho hắn cơ hội thi triển độn thuật, chỉ một thoáng đã đến trước mặt hắn, cuốn hắn một cái, kéo thẳng vào trong Âm Dương Nhị Khí Bình.

Thẩm Lạc cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng không gì sánh được, mà chính mình hoàn toàn mất đi khống chế thân thể.

Trong nháy mắt bị hút vào miệng bình, hắn nhìn thấy trên mặt Hùng Nhiễm hiện vẻ đắc ý, đang từng chút từng chút ngưng kết, trên người đang nổi lên một vòng quỷ dị màu đỏ.

Không đợi hắn nhìn kỹ, cả người đã bị hút vào trong bình.

Mà Hùng Nhiễm ngoài bình, toàn thân huyết nhục tự tiêu tan, ở trong bốc lên từng cỗ huyết vụ màu hồng phấn, che toàn bộ Âm Dương Nhị Khí Bình vào.

Chờ đến khi uy lực Kim Sí Đại Bằng và Lục Nha Tượng Vương đối chưởng bộc phát triệt để tiêu tán, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thân ảnh Thẩm Lạc và Hùng Nhiễm đã biến mất không thấy.

"Thẩm huynh?" Phủ Đông Lai từ dưới đất gian nan bò lên.

Bốn phía không có người đáp lại.

Ánh mắt của gã rơi vào trên Âm Dương Nhị Khí Bình đang tỏa ra ba động linh lực kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Phủ Đông Lai cuống quít chạy lại hướng Âm Dương Nhị Khí Bình, đưa tay chộp tới miệng bình, ý đồ mở ra phong ấn.

Nhưng ngón tay gã vừa mới chạm đến miệng bình, một đạo huyết khí lập tức xông lên, ngay sau đó liền có khí lưu huyền bạch uốn lượn lên, thuận theo huyết khí quấn quanh lên ngón tay gã.

Lúc này, một bàn tay đặt trên vai Phủ Đông Lai, một cỗ pháp lực cường đại không gì sánh được quán thông xuống, trong nháy mắt đánh tan tầng huyết khí và khí lưu huyền bạch kia.

"Đông Lai, ngươi không muốn sống nữa?" Kim Sí Đại Bằng kéo Phủ Đông Lai qua, trách mắng.

"Sư tôn, Thẩm đạo hữu hắn. . ." Phủ Đông Lai lo lắng nói.

"Hắn bị Hùng Nhiễm phát động Huyết Cấm thuật kéo vào trong Âm Dương Nhị Khí Bình, đã lâm vào tử địa, hơn phân nửa không thể sống sót." Kim Sí Đại Bằng thở dài, lắc đầu nói.

"Không biết, sư tôn ngài mau mở ra Âm Dương Nhị Khí Bình, cứu hắn ra đi, hắn nhất định không có chuyện gì." Phủ Đông Lai vội vàng nói.

"Vô dụng. . . Hùng Nhiễm lấy huyết nhục hiến tế thúc giục bảo bình, sau khi miệng bình phong cấm, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể mở ra, bằng hữu của ngươi không có khả năng còn sống." Kim Sí Đại Bằng nói.

"Nhất định còn có biện pháp. . . Sư tôn, nếu như phong ấn không thể mở ra, vậy hủy đi Âm Dương Nhị Khí Bình, chỉ cần có thể cứu Thẩm đạo hữu ra, thế nào cũng được, van xin ngài, sư tôn. . ." Phủ Đông Lai nói, hai đầu gối quỳ xuống.

"Hừ! Nói nghe thì nhẹ nhàng, Âm Dương Nhị Khí Bình là trọng bảo truyền thừa của Sư Đà lĩnh chúng ta, chỉ vì một Nhân tộc, ngươi nói hủy là hủy sao?" Lúc này, Lục Nha Tượng Vương mở miệng quát.

Phủ Đông Lai nghe vậy, quay đầu nhìn lại y, miệng ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Gã tạm thời còn chưa nghĩ ra, lúc trước Thẩm Lạc vì sao ngăn cản gã nói ra tất cả chân tướng, mà chỉ nói ra chuyện Hùng Nhiễm ăn cắp Âm Dương Nhị Khí Bình.

Bất quá, gã vẫn quyết định tin tưởng Thẩm Lạc, không nói ra chuyện Lục Nha Tượng Vương cấu kết Thanh Mao Sư Vương ám hại sư tôn.

"Vì một tên Nhân tộc muốn hủy đi trọng bảo tông môn, uổng cho ngươi cũng nghĩ ra được?" Một tên Yêu Tướng cả giận nói.

"Bản thân đã sinh ra phản cốt hai lòng, tâm quả nhiên là hướng về Nhân tộc."

"Cho dù không trộm Âm Dương Nhị Khí Bình, cũng ẩn chứa dị tâm, sớm muộn cũng sẽ làm phản . . ."

Trong lúc nhất thời, thanh âm trách cứ chửi rủa vang lên liên tiếp.

Phủ Đông Lai quay đầu nhìn về phía những người này, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi ai, chính mình tựa như không giống bọn chúng lắm.

Gã ngửa đầu nhìn về phía sư tôn, trong mắt vẫn giữ một tia khẩn cầu.

"Cho dù hủy đi Âm Dương Nhị Khí Bình, hắn cũng không sống nổi, sẽ chỉ cùng bảo bình hôi phi yên diệt."

Kim Sí Đại Bằng nói xong, hình như có chút không đành lòng, lại bổ sung: "Bất quá, cũng không hoàn toàn là tình huống tuyệt vọng."

"Sư tôn, ngài có biện pháp cứu hắn?" Phủ Đông Lai vui mừng, vội vàng hỏi.

"Hùng Nhiễm hiến tế sinh mệnh, lấy huyết nhục kết thành phong ấn, nếu không dùng cường lực phá hư, vi sư cũng không có biện pháp mở ra. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dựa vào chính hắn tự mình chống lại bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thôi." Kim Sí Đại Bằng nói.

Phủ Đông Lai nghe lời ấy, lập tức lòng như tro nguội.

"Trong Âm Dương Nhị Khí Bình này, ai có thể chống nổi bốn mươi chín ngày mà không chết chứ?" Gã tuyệt vọng hỏi.

"Có một người." Kim Sí Đại Bằng nói.

"Người nào?" Phủ Đông Lai nghi ngờ hỏi.

"Đã từng có Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không." Kim Sí Đại Bằng cấp ra đáp án.

Nghe được cái tên này, trong lòng Phủ Đông Lai thở dài một tiếng.

Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, đây chính là một đời Yêu Vương truyền kỳ, trong suy nghĩ Ma tộc bọn gã thì y có địa vị thập phần đặc biệt, trong lòng Phủ Đông Lai mặc dù xem trọng Thẩm Lạc, cũng không cảm thấy hắn có thể sánh vai cùng Tề Thiên.

"Sư tôn, năm đó Tôn Ngộ Không làm sao chống đỡ được?" Phủ Đông Lai vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.

"Chuyện này vi sư cũng không rõ, có lẽ có quan hệ với thân thể kim cương bất hoại của hắn." Kim Sí Đại Bằng nói.

Phủ Đông Lai nghe vậy, trầm mặc thật lâu, mở miệng nói:

"Sư tôn, đệ tử nếu đã rửa sạch oan khuất, có thể lưu lại nơi này không, chờ đợi Thẩm đạo hữu bốn mươi chín ngày?"

Kim Sí Đại Bằng muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, cùng Thanh Mao Sư Vương và Lục Nha Tượng Vương nói với nhau một tiếng, sau đó đáp ứng.

"Oan khuất ngươi đã rửa sạch, vi sư nhổ Tán Hồn Đinh trong thể nội ngươi, chỉ là thương thế còn sót lại cần chút thời gian mới có thể khôi phục. Còn hồn phách bị tổn thương . . . Bình Xà Hạt Mỹ Nhân này cho ngươi xem như bồi thường. Chờ ngươi trở lại Sư Đà thành, vi sư lại bồi thường thứ khác cho ngươi." Kim Sí Đại Bằng vỗ vỗ bả vai Phủ Đông Lai, nói.

Phủ Đông Lai không nói gì thêm, yên lặng nhận lấy đan dược, khoanh chân ngồi tại chỗ, nhìn sư tôn dùng bí pháp lấy từng cây Tán Hồn Đinh ra bên ngoài cơ thể, toàn bộ hành trình không rên một tiếng, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.

Trên thực tế, trong lòng của gã áy náy không gì sánh được, cũng hối hận không nên để Thẩm Lạc dính vào vụ này, kết quả làm hại hắn rơi vào tình cảnh như vậy.

Nếu như có thể, hắn càng hy vọng giờ phút này người ở trong Âm Dương Nhị Khí Bình chính là gã.

Một trận đại hội phân tông, huyên náo gà bay chó chạy, cuối cùng cũng chỉ có thể tạm thời coi như thôi, chúng yêu mất hứng trở về, kết đội rời đi.

Thời gian dần trôi qua, người xung quanh tế đàn trở nên thưa thớt, lưu lại một ít người, nhưng thấy náo nhiệt không đủ, còn muốn đè ép cuống họng, mắng Phủ Đông Lai vài câu.

Phủ Đông Lai mắt điếc tai ngơ với chuyện này, chỉ khoanh chân ngồi tĩnh tọa, khôi phục thương thế.

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc cảm giác mình như rơi vào một mảnh hư vô, không gian xung quanh tựa như vô biên vô hạn, lại giống như tường cao ngay bên người, giới hạn hắn trong giam cầm, không được tự do.

Thẩm Lạc ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy ngoài thân mặc dù là một mảnh hư vô, bốn phía cũng có chút râm mát.

"Đây chính là hình ảnh trong Âm Dương Nhị Khí Bình? Giống như cũng không có gì lợi hại nha. . ."

Trong lòng của hắn vừa nổi lên ý nghĩ này, trên mặt đất dưới thân bỗng có quang mang toát ra, một bộ Cửu Cung Bát Quái Trận to lớn chậm rãi nổi lên, một trận cổ ý mênh mang chợt từ trong đó phát tán ra.

Ngay sau đó, một tiếng lôi minh "Ầm ầm" tựa như nổ vang trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận