Đại Mộng Chủ

Chương 1146: Diệp Linh Tinh Mị

Trong lúc Thẩm Lạc nói chuyện với Vu Man Nhi đã đi tới một ngã ba, liền qua liền thấy trong lối rẽ kia, có một cửa hàng nhỏ nhìn không quá thu hút.

"A, mới đi đã đến rồi sao." Thẩm Lạc chép miệng, đi tới cửa hàng nhỏ kia.

Vu Man Nhi lập tức đi theo sát.

Cửa hàng có mặt tiền không lớn, nhìn khiêm tốn hơn nhiều so với cửa hàng bình thường, nếu không nhìn kỹ sẽ coi đây là một căn nhà dân, bất quá một bên cửa, lại dùng cổ triện văn khắc hai chữ dọc "Thiên Cơ".

Hai người đi vào trong cửa hàng, mới phát hiện không gian bên trong lớn hơn không ít so với lúc nhìn bên ngoài.

Giờ phút này, đối diện trong quầy, một tiểu nhị mang trường bào màu đen đang giải thích gì đó với hai tên khách hàng.

Thẩm Lạc chú ý tới, nơi ống tay áo tên tiểu nhị có bạch tuyến thêu hai chữ "Thiên Cơ", phía trên cũng không có đường vân khác, có thể thấy được thân phận gã chỉ là bạch đinh đê đẳng nhất trong Thiên Cơ thành.

Hai người đi ra phía trước, liền nghe bạch đinh tiểu nhị kia nói: "Khách quan, không phải ta cố ý chào hàng Lộ Dẫn Đăng cho các ngươi, thật sự nếu tiến vào trong Vân Mộng trạch, không thể rời bỏ vật này."

"Sao lại nói vậy?" Trong hai tên khách hàng, một nam tử đầu trọc cao lớn, âm thanh thô to hỏi.

"Khí tượng trong Vân Mộng trạch khác bên ngoài rất lớn, một khi tiến vào bên trong, dù ngài là tu sĩ Đại Thừa kỳ cấp cao, cũng khó đảm bảo sẽ không gặp phải huyễn vụ, từ đó mất phương hướng. Lộ Dẫn Đăng này chính là đồ vật duy nhất giúp ngài xác định phương hướng." Tiểu nhị Thiên Cơ thành giải thích.

Nam tử đầu trọc lắng nghe cẩn thận, bên cạnh là một nam tử thân hình gầy gò, tựa như ma cây lại không quan tâm, nằm nhoài trên quầy, dùng ngón tay đùa nghịch với một chậu nghênh khách tùng.

Thẩm Lạc nghiêng người nhìn lại, mới phát hiện trên nghênh khách tùng kia, còn ngồi một người tí hon màu xanh lục to bằng bàn tay.

Toàn thân nó có màu xanh biếc, bộ dáng chín phần tương tự với nữ tử Nhân tộc, khuôn mặt thập phần đẹp đẽ mỹ lệ, chỉ là trên hai má mọc lên một đôi tai nhọn linh xảo, phía sau còn rũ cụp hai đôi cánh hơi mờ mỏng manh như cánh ve.

"Là Diệp Linh Tinh Mị. . ." Vu Man Nhi nhíu mày, thấp giọng nói.

Bạch đinh tiểu nhị kia nghe hai người nói, cười chào hai người một tiếng, rồi lại giải thích cùng nam tử đầu trọc kia.

Thẩm Lạc chú ý tới, trên mắt cá chân mảnh khảnh của Diệp Linh Tinh Mị kia bị khóa lại một xiềng xích màu bạc nhỏ như cọng tóc thô, một đầu khác đính vào trên cây nghênh khách tùng kia.

Trên xiềng xích có thể cảm ứng được sóng pháp lực nhàn nhạt phát ra.

Sấu ma can kia một mực đùa nghịch Tinh Mị, mà Tinh Mị không không để ý tới chút nào, phờ phạc ngồi trên cành cây, hai cánh tay ôm đầu, đầu cũng không muốn nhấc lên.

"Ha ha, nửa chết nửa sống, con mẹ nó mất cả hứng." Sấu ma can đùa không vui, tức giận nói.

Gã giơ tay lên, bấm tay muốn búng Diệp Linh Tinh Mị kia.

"Khách quan, đừng làm vậy, làm hỏng là phải bồi thường gấp đôi đấy." Bạch đinh tiểu nhị thấy thế, vội vàng khuyên can.

"Vật nhỏ này thì đáng mấy đồng tiền? Đánh chết, lão tử bồi ngươi ba đồng được không?" Sấu ma can hơi dừng một chút, lực đạo kéo căng ngón tay càng tăng thêm mấy phần.

Mắt thấy gã sẽ bắn tới Tinh Mị, một bàn tay từ bên cạnh đưa qua, cầm lấy cổ tay gã.

"Con mẹ tên nào dám quản lão. . . Ai nha. . ." Sấu ma can nói tục chưa xong, âm điệu đột nhiên tăng lên, biến thành kêu thảm.

"Tiểu Tinh Mị này, ta mua." Thẩm Lạc lạnh nhạt mở miệng.

"Có tiền không, ta ra song. . ."

Sấu ma can còn chưa nói hết lời, lại kêu thảm thay thế.

Nam tử đầu trọc bên cạnh thấy thế, trên thân lập tức sáng lên một vầng sáng màu vàng đất, nâng lên một đại thủ chụp tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, một thân tu vi Đại Thừa hậu kỳ không còn che giấu, trong nháy mắt phóng xuất ra uy áp mãnh liệt.

Tay nam tử đầu trọc dừng lại giữa không trung, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

"Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ tội." Một thủ chưởng khác của gã vội vàng đuổi theo trước một cái, làm ra thế ôm quyền, nói.

"Lăn." Thẩm Lạc phun ra một chữ.

Nam tử đầu trọc kia lập tức lộn nhào chạy ra cửa hàng, căn bản không quản đồng bọn còn trên tay Thẩm Lạc

Thẩm Lạc cũng không định chấp nhặt với bọn họ, tiện tay đẩy, ném sấu ma can kia như một cái bao tải rách bay ra ngoài cửa.

Tên kia quay cuồng rơi xuống đất ngã như chó gặm bùn, sau khi đứng lên ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái, liền lộn nhào chạy đi.

"Không có ý tứ, quấy rầy sinh ý quý cửa hàng." Thẩm Lạc phủi tay, xin lỗi tiểu nhị kia.

Tiểu nhị nào dám so đo với Thẩm Lạc, vội cười ngượng ngùng nói: "Không sao, không sao, chỉ là hai tên không có tiền lại mạo xưng đại gia, một chiếc Lộ Dẫn Đăng cũng tính toán chi li cả buổi. Quý khách không đuổi bọn hắn, ta cũng muốn mời bọn hắn rời đi."

"Trước khi đến, đã nghe trước khi vào Vân Mộng trạch cần phải mua Lộ Dẫn Đăng. Vừa rồi lại nghe ngươi nói đến Lộ Dẫn Đăng, không biết vật này ở trong Vân Mộng trạch có diệu dụng gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Diệu dụng thì chưa nói tới, nếu có Lộ Dẫn Đăng, ở trong Vân Mộng trạch có thể phân biệt được phương hướng, cho dù bị huyễn vụ vây khốn, cũng không phải trở thành không tìm thấy phương hướng, vây chết trong đó." Tiểu nhị vội vàng giải thích.

"Huyễn vụ?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Diện tích Vân Mộng trạch to lớn, chướng khí rất nhiều, ngoài các loại độc chướng, đôi khi cũng sẽ gặp chướng khí có thể làm cho người sinh ra ảo giác, loại chướng khí này chính là huyễn vụ. Người một khi lâm vào trong huyễn vụ, dựa vào thần thức và pháp khí rất khó tìm kiếm được phương hướng chính xác. Lúc đó, Lộ Dẫn Đăng chính là công cụ chỉ đường nhanh gọn hiệu suất cao nhất." Tiểu nhị tiếp tục giải thích.

Trong lúc hai người nói chuyện, lực chú ý của Vu Man Nhi lại rơi vào trên thân Diệp Linh Tinh Mị linh lung kia.

Nàng giơ tay khẽ vuốt Tinh Mị nho nhỏ kia, tiểu gia hoả một mực không phản ứng với ngoại giới lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Man Nhi, trong mắt vốn u ám, không khỏi sáng lên quang mang.

"Diệp Linh Tinh Mị này từ lúc bị bán đến nơi này, tựa như kẻ mất hồn, đây là lần thứ nhất ta nhìn thấy nó phản ứng như vậy." Tiểu nhị liếc thấy một màn này, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Có lẽ là chúng ta hữu duyên, không biết giá bán bao nhiêu?" Thẩm Lạc hỏi.

Từ trong mắt Vu Man Nhi, hắn không khó nhìn ra vẻ yêu thích của nàng với Tinh Mị này, nên định mua nó.

Tiểu nhị nghe xong, mặt lộ vẻ do dự, nhìn tựa hồ có chút xoắn xuýt.

"Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Ai, thực không dám giấu giếm, từ lúc Diệp Linh Tinh Mị này bị bắt về, chưa bao giờ ăn một hạt gạo, uống một giọt nước nào. Hôm qua quản sự kiểm tra, nói Tinh Mị này mua về, chỉ sợ sẽ sống không quá ba ngày. Quý khách ngài có tu vi không tầm thường, tiểu điếm cũng không dám lừa gạt. Ngài nếu hữu tâm muốn mua, có thể đợi thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó bảo đảm cho ngài một con sinh long hoạt hổ." Tiểu nhị thở dài, giải thích.

"Nguyên lai là thế, vậy không cần chờ, hôm nay cũng là hữu duyên, nếu ta đã muốn mua nó, tự sẽ chăm sóc thật tốt. Ngoài Tinh Mị này, còn phải mua một chiếc Lộ Dẫn Đăng." Thẩm Lạc khoát tay chặn lại, nói như thế.

"Quý khách đừng trách ta lắm miệng nghe ngóng, ngài đây cũng là dự định đi vào trong Vân Mộng trạch tìm vận may?" Tiểu nhị nghe vậy, hỏi.

"Xem như thế đi." Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, đáp.

"Vậy ngài nghe ta khuyên một chút, mặc dù có Lộ Dẫn Đăng, tốt nhất chỉ nên hoạt động bên ngoài, không nên xuyên qua mảnh bụi cỏ lau phấn hồng kia, đi vào bên trong Vân Mộng trạch." Tiểu nhị nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận