Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 991: Thạch Thanh Tuyền: Thanh Tuyền cái gì đều nguyện ý! ! Mọi người khiếp sợ! ! (canh hai )

Chương 991: Thạch Thanh Tuyền: Thanh Tuyền cái gì cũng nguyện ý! ! Mọi người k·i·ế·p sợ! ! (canh hai)
Chẳng lẽ là cái đám tiểu quốc phiên bang kia bắt chước mấy thứ như thánh chỉ của vương triều để làm ra mấy đồ này? Vậy thì mấy thứ này có tác dụng gì đâu, nhìn kiểu gì cũng không thể giúp mẹ mình sống lại được a.
« Thủy Độn Thủy Long đ·ạ·n t·h·u·ậ·t quyển trục »: Đến từ một thế giới Ninja nào đó, bên trên ghi lại hai cách thi triển, một là từ trong miệng phun ra một dòng sông biến thành Thủy Long tấn công đối phương. Cách thứ hai là lợi dụng môi trường nước, ngưng tụ nước sông, hồ thành Thủy Long để tấn công. Nghiên cứu kỹ quyển trục sẽ học được hai loại cách thi triển Thủy Long đ·ạ·n t·h·u·ậ·t.
Tần Nam Huyền đưa quyển trục về phía Thạch Thanh Tuyền, nhìn một chút rồi chậm rãi nói: "Đây là một quyển trục học Nhẫn t·h·u·ậ·t, tên là Thủy Độn Thủy Long đ·ạ·n t·h·u·ậ·t!"
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, phản ứng đầu tiên của Thạch Thanh Tuyền là nhíu mày, Nhẫn t·h·u·ậ·t chẳng phải là thứ mấy tên Võ Sĩ Phù Tang dùng để lừa gạt người sao? Nhưng Thạch Thanh Tuyền liên tưởng đến món đấu kỹ mình vừa mở, có lẽ đây cũng là một cách tu luyện khác, bèn cầm lấy quyển trục, xem kỹ nội dung bên trong, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, cái Thủy Độn Thủy Long đ·ạ·n t·h·u·ậ·t này đúng là giống như món đấu kỹ vừa rồi, là một loại phương thức tu luyện hoàn toàn mới, tu luyện một loại năng lượng gọi là Charka chứ không phải là trò bịp bợm của Phù Tang.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Thạch Thanh Tuyền lại hơi ảm đạm, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Chẳng lẽ ta thật sự không có cách nào gặp lại mẫu thân sao? !"
Thạch Thanh Tuyền khẽ lẩm bẩm, rồi hướng ánh mắt ảm đạm về phía Tần Nam Huyền, có chút cầu khẩn nhìn hắn: "Điếm chủ, có thể để Thanh Tuyền mở thêm vài bình được không? Chỉ cần ngươi có thể cứu sống mẫu thân ta, ngươi muốn gì, Thanh Tuyền đều có thể bằng lòng."
Thạch Thanh Tuyền nói rồi vén khăn che mặt, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ thấy trên khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như bảo thạch kia có ánh nhìn sâu thẳm, tỏa ra một chút sắc thái thần bí, khiến người nhìn một lần là khó quên. Sau khi bỏ khăn che mặt, Thạch Thanh Tuyền càng lộ ra một vẻ lạnh nhạt mà thần bí, vẻ mặt thanh lãnh dường như đang nói cho người khác biết nàng khó tiếp cận. Nhưng lúc này, vẻ mặt thanh lãnh ấy lại mang theo một tia cầu khẩn khi nhìn Tần Nam Huyền.
Nhìn Thạch Thanh Tuyền với vẻ đẹp động lòng người, dáng vẻ khiến người thương tiếc ấy, đến cả Loan Loan, Chúc Ngọc Nghiên cũng phải động lòng, không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc cho nàng.
Nhưng điều khiến mọi người k·i·ế·p sợ hơn cả là, dung mạo Thạch Thanh Tuyền lại cực kỳ giống với Sư Phi Huyên của Từ Hàng Tĩnh Trai, ngay cả khí chất trên người cũng có chút tương tự. Sư Phi Huyên cả người như tượng đá đứng ngây tại chỗ, vì sao mình và Thạch Thanh Tuyền lại giống nhau như đúc đến thế?
"Sư... sư tỷ, hai người... hai người trông giống hệt nhau." Ngôn Tĩnh Am một bên cũng phải lấy tay che miệng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng bất khả tư nghị. Mọi người trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì xảy ra, xem ra năm xưa Tà Vương không chỉ có một người con gái, trách không được Tà Vương lại chủ động thoái vị, không dẫn người Ma giáo đi đối đầu Từ Hàng Tĩnh Trai nữa, thì ra là vì một trong những cô con gái của ông ta ở trong phái mình.
"Điếm chủ..." Hoàng Dung sau khi phục hồi tinh thần, nhìn Thạch Thanh Tuyền đáng thương lại không nhịn được muốn giúp Thạch Thanh Tuyền cầu xin, bởi vì nàng giống Thạch Thanh Tuyền, cũng từng mất đi mẫu thân, cũng đã từng chờ đợi rất lâu mới có thể mở ra đồ vật phục sinh mẫu thân. Cho nên nàng vô cùng hiểu rõ loại cảm giác hy vọng phục sinh mẫu thân ngay trước mắt, nhưng lại không thể nào làm được, tâm lý vô cùng phức tạp.
"Thạch cô nương, quy định của tiệm là như vậy..." Tần Nam Huyền hơi nhíu mày, tuy rằng trong lòng rất muốn giúp nàng, nhưng hắn biết không thể phá lệ, nếu mở tiền lệ thì sau này ai cũng sẽ muốn phá vỡ quy tắc, tuy họ không thể phá, nhưng như thế cũng rất khó chịu.
Nghe Tần Nam Huyền nói, thần sắc Thạch Thanh Tuyền càng thêm ảm đạm.
"Thạch cô nương, cô cũng đừng quá thất vọng, lần này không mở ra thì bảy ngày sau cô có thể lại mở, đến lúc đó sẽ có thêm mười lần cơ hội." Nghe Hoàng Dung an ủi, Thạch Thanh Tuyền điều chỉnh lại cảm xúc, cảm kích nhìn Hoàng Dung: "Ta không sao, cảm ơn cô nương", rồi quay sang áy náy nhìn Tần Nam Huyền: "Xin lỗi điếm chủ, vừa rồi Thanh Tuyền đã mạo muội, xin điếm chủ thứ lỗi."
Thạch Thanh Tuyền lúc này cũng kịp phản ứng, yêu cầu vừa rồi của mình quả thật hơi quá đáng, chưa nói đến ở đây có mấy cô gái tuyệt sắc chẳng kém mình, chỉ là mấy món đồ mở ra từ bình nhỏ mà tiết lộ ra ngoài thôi cũng đã đủ để dẫn tới tranh giành của thiên hạ rồi, đến lúc đó điếm chủ muốn loại cô nương nào, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao. Hơn nữa, chỉ cần mình còn có thể mở bình ở chỗ này, mình sẽ luôn có cơ hội mở ra đồ vật để hồi sinh mẫu thân, nhưng nếu chọc giận điếm chủ thì đến lúc đó không cho mình mở bình nữa, sợ rằng lúc đó mới thật sự mất hết hy vọng.
Nghĩ thông suốt mọi thứ, Thạch Thanh Tuyền có chút hoảng hốt nhìn Tần Nam Huyền, sợ hành động vừa rồi khiến điếm chủ không thích, làm mình mất cơ hội mở bình sau này.
"Không sao! Thạch cô nương chỉ là nhất thời nóng lòng cứu mẹ, ta hiểu mà." Tần Nam Huyền cười khẽ, khoát tay ý bảo nàng đừng để trong lòng, dưới ánh mắt lo lắng của Thạch Thanh Tuyền.
Thấy Tần Nam Huyền không khó chịu hay tức giận, Thạch Thanh Tuyền lúc này mới thở phào một cái, đôi mắt sâu thẳm vừa thần bí lại chân thành nhìn Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, Thanh Tuyền về trước mang t·h·i t·h·ể nương đến, sau đó lại đến đây quấy rầy điếm chủ."
Tần Nam Huyền ôn hòa gật đầu cười: "Đi đi!"
Thạch Thanh Tuyền hành lễ với Tần Nam Huyền rồi xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận