Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 109: Cường đại kem bảo vệ da, Hoa Mãn Lâu mở bình « canh một ».

Chương 109: Kem bảo vệ da cường đại, Hoa Mãn Lâu mở bình «canh một».
«Kem bảo vệ da»: Vật phẩm đến từ thế giới tối cao, có thể sao chép dung mạo và thực lực trong ba phút, thời gian hồi chiêu một giờ. Chú thích: Thiên Nhân Thiên Diện không đổi.
Tần Nam Huyền lạnh nhạt nói: "Đây là kem bảo vệ da, bên trong chất mỡ khi bôi lên mặt, có thể giúp ngươi hoàn toàn biến thành người khác mà ngươi muốn, dung mạo và thực lực đều giống nhau, nhưng chỉ duy trì được ba phút, sau khi dùng cần chờ nửa giờ mới có thể sử dụng lần hai."
"Cái gì!" Nghe vậy, Lục Tiểu Phụng kinh hãi nhìn kem bảo vệ da. Thứ này quá mạnh mẽ.
Chưa nói đến gặp nguy hiểm vật này có thể trực tiếp dịch dung thành đối phương mà chạy. Mấu chốt là, dịch dung thành người có cảnh giới cao hơn mình, còn có thể cảm nhận được thực lực cảnh giới đó, đến lúc đó bản thân sẽ dễ đột phá hơn. Lục Tiểu Phụng cẩn thận cất kỹ kem bảo vệ da vào người.
Đây đúng là bảo bối mà. Sau đó đưa tay vỗ vào cái bình thứ hai.
"Ba!" Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một quả cầu ánh sáng trắng rơi ra ngoài.
Thấy vậy, mặt Lục Tiểu Phụng sa sầm, lẽ nào lại là mở ra mấy kỹ xảo vừa rồi sao?
«Cao thủ võ lâm bốn năm nội lực»: Đến từ nội lực bốn năm của một cao thủ võ lâm nào đó, sau khi hấp thụ có thể trực tiếp đạt được bốn năm nội lực.
Tần Nam Huyền thấy Lục Tiểu Phụng mở ra quả cầu này, lên tiếng: "Đây là nội lực bốn năm của một cao thủ võ lâm, sau khi hấp thụ ngươi có thể trực tiếp tăng bốn năm nội lực mà không có tác dụng phụ."
Nghe vậy, Lục Tiểu Phụng có chút kích động hấp thụ quả cầu ánh sáng trắng trước mặt.
Nhất thời một dòng nước nóng tràn vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy như đạt đến đỉnh điểm. Lục Tiểu Phụng có thể cảm nhận rõ nội lực của mình tăng lên một chút.
Chỗ này đến quá đúng lúc.
Lập tức Lục Tiểu Phụng cảm kích Bạch Triển Đường vô cùng, nếu không phải hắn nói, chắc giờ này mình vẫn chưa biết sự tình cửa hàng bình nhỏ này. Bỏ lỡ một đại cơ duyên này.
Xem ra sau này phải tìm cơ hội cảm tạ hắn mới được.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu gạt bỏ những ý nghĩ đó, việc trước mắt vẫn là mở bình quan trọng. Đưa tay hướng bình thứ ba đánh tới.
"Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một quyển sách rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
«Bí kíp Nhất Dương Chỉ»: Đến từ tuyệt học độc môn của Đoàn Thị Đại Lý, vừa có thể phòng địch, cũng có thể chữa thương cứu người, dùng để điều khiển có thể gần điểm huyệt đối phương, cũng có thể từ xa mà đánh gần, quả thật là diệu thuật vô thượng khắc địch thoát thân.
Lục Tiểu Phụng tò mò nhìn quyển sách lơ lửng trên không trung, hỏi: "Điếm chủ, đây là một quyển sách?"
"Đây là một quyển bí kíp."
Tần Nam Huyền nhìn Lục Tiểu Phụng mở được món đồ, thong thả nói: "Đây là bí kíp Nhất Dương Chỉ của Đoàn Thị Đại Lý."
Nghe vậy, Lục Tiểu Phụng gật đầu, cũng không cảm thấy kinh hãi, chỉ là có chút ngạc nhiên.
Bất quá cũng hợp tình hợp lý, điếm chủ ở đây có thể mở ra nhiều đồ thần kỳ như vậy, thì mở ra những bí kíp này đương nhiên cũng có thể đoán trước được.
Thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý, việc bản thân mở ra được Linh Tê Nhất Chỉ cùng khinh công Phượng Vũ Cửu Thiên đều có khả năng xảy ra. Nhận lấy bí kíp, đơn giản lật xem một chút.
Lục Tiểu Phụng biết rõ quyển bí kíp này là thật.
Thậm chí nhiều chỗ trong đó có thể bổ sung cho Linh Tê Nhất Chỉ của mình. Thu lại bí kíp Nhất Dương Chỉ, đưa tay vỗ về phía bình thứ tư. Mở ra thuốc chữa mắt cho Hoa Mãn Lâu đi.
Lục Tiểu Phụng trong lòng âm thầm cầu nguyện.
"Ba!" Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một cục bùn rơi ra ngoài, lơ lửng trên không trung. Lục Tiểu Phụng nhìn cục bùn trước mắt, cau mày hỏi: "Điếm chủ, đây là một đống bùn?"
«Bùn đất»: Một đống bùn từ đáy sông sâu, không có tác dụng nào khác.
Tần Nam Huyền liếc qua thứ Lục Tiểu Phụng mở được, nói: "Đây là một đống bùn, không có tác dụng nào khác."
Lục Tiểu Phụng không nghĩ ngợi, dùng nội lực quấn trực tiếp ném ra lề đường cách cửa tiệm một khoảng.
Nhìn cái bình cuối cùng, Lục Tiểu Phụng trong lòng cầu nguyện.
Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ... van cầu các ngài phù hộ cho ta mở ra đồ vật chữa mắt cho Hoa Mãn Lâu.
Sau đó mắt chăm chú nhìn cái bình cuối cùng. Đưa tay đánh tới.
"Ba!" Bình vỡ, một tờ giấy nhỏ rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Nhìn tờ giấy nhỏ, Lục Tiểu Phụng có chút thất vọng.
Không mở ra được đồ có thể chữa mắt cho Hoa Mãn Lâu.
«Một tờ giấy nhỏ»: Một tờ giấy nhỏ vô dụng.
Tần Nam Huyền lạnh nhạt nói: "Đây là một tờ giấy nhỏ vô dụng..."
Hoa Mãn Lâu dường như cảm nhận được cảm xúc của Lục Tiểu Phụng, vỗ vai hắn nói: "Không sao đâu, ta chẳng phải còn mười cái bình chưa mở sao? Yên tâm đi, dù lần này không mở ra được, thì lần sau vẫn có thể mở."
Sau đó Hoa Mãn Lâu quay đầu về phía Tần Nam Huyền, lên tiếng hỏi: "Điếm chủ, không biết ta có thể chạm vào mấy bình này không?"
Tần Nam Huyền gật đầu, mỉm cười: "Đương nhiên có thể."
Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai nhìn thấu bên trong lon chứa cái gì. Mà các bình thì lại giống nhau, hắn chọn thế nào cũng được.
Hoa Mãn Lâu đi về phía quầy hàng, sau đó sờ tay lên những cái bình trên kệ. Sau khi sờ soạng mấy cái bình, Hoa Mãn Lâu cau mày.
Hắn phát hiện những cái bình này đều giống y hệt nhau về cảm giác, đường nét chạm khắc hay hoa văn, giống như chỉ có một cái bình. Hoàn toàn không phân biệt được có gì khác biệt.
Bất đắc dĩ, Hoa Mãn Lâu chỉ có thể tùy ý chọn mười cái bình mà bản thân cảm thấy sờ thoải mái. Đợi đến khi Hoa Mãn Lâu trở lại bên bàn mở bình.
Tần Nam Huyền đã để bình lên trên bàn mở bình.
Hoa Mãn Lâu mò đến cái bình thứ nhất, trực tiếp dùng nội lực chấn vỡ.
"Ba!" Bình vỡ, một mảnh giấy rơi ra, lơ lửng trên không trung. Hoa Mãn Lâu cầm lấy mảnh giấy kia, nhíu mày.
Chất liệu của trang giấy rất tốt, nhưng mà có tác dụng gì đây?
Hoa Mãn Lâu lên tiếng hỏi: "Điếm chủ, đây là vật gì?"
«Thẻ học sinh Trương Tam»: Thẻ học sinh Trương Tam đến từ thế giới hiện thực, không có bất kỳ tác dụng nào.
Tần Nam Huyền nhìn Hoa Mãn Lâu mở ra, lắc đầu nói: "Đối với ngươi mà nói chỉ là một tờ giấy vụn vô dụng."
Tuy nghe thấy là giấy vụn vô dụng, nhưng Hoa Mãn Lâu không trực tiếp dùng nội lực phá hủy, mà là cất đi. Đưa tay mò đến cái bình thứ hai, trực tiếp đánh một chưởng.
"Ba!" Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một quả cầu ánh sáng trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Lục Tiểu Phụng thấy là quả cầu ánh sáng trắng, lập tức có chút mừng thay cho Hoa Mãn Lâu: "Lão Hoa, chúc mừng ngươi, là một quả cầu ánh sáng trắng, rất có thể là nội lực hoặc kinh nghiệm."
PS: Cầu hoa, đặt mua, vé tháng, đánh giá, cảm tạ chư vị xem quan đại đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận