Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 956: Cường đại Nam Mân xâm lấn! ! Hủy diệt hết thảy năng lượng! ! (canh một )

"Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào! ! !""Đây là cái thứ gì ? !""Cái này hình như là tượng ? !""Ta biết đây là tượng, nhưng ngươi từng thấy cái dạng tượng nào giống thế này chưa? !"Trên không trung lơ lửng những bóng voi hư ảo,hung hãn dị thường,tựa như những con hung thú trong nhân gian,dưới sự khống chế của Loan Loan,lao thẳng về phía Phạm Thanh Huệ và những người khác.Tổng cộng có mười con,mỗi một con đều có thực lực của cao thủ tông sư đỉnh phong.Trong đáy mắt Phạm Thanh Huệ thoáng hiện lên vẻ kiêng kỵ,nếu chỉ có hai ba người cảnh giới tông sư đỉnh phong,thậm chí bốn năm người cũng không sao,nhưng mười người cùng lúc tấn công thì nàng thật không ứng phó nổi.Nàng chỉ có thể cùng Đế Tâm Tôn Giả hợp lực chống lại mười bóng voi này.Phạm Thanh Huệ sử dụng Từ Hàng kiếm điển,nhất thời đầy trời kiếm ảnh bay về phía những con voi kia.Một bên Đế Tâm Tôn Giả cũng thôi động nốt chút nội lực còn lại trong cơ thể,thi triển đại viên mãn trượng pháp,nhất thời hóa thành đầy trời bóng trượng,tiếp sau công kích của Phạm Thanh Huệ.
"Ầm ầm!"Công kích của họ nhất thời va vào mười con voi,trong khoảnh khắc,thời gian như ngừng lại một giây,vạn vật dường như ngưng đọng,sau đó một nguồn năng lượng vô hình khổng lồ khuếch tán ra xung quanh.Nhưng tất cả mọi người tại chỗ đều biến sắc mặt,bởi vì năng lượng này đã quỷ dị hòa làm một,đột nhiên bầu trời phong vân biến đổi,một hơi thở hủy diệt hiện lên,vạn vật dường như sắp sụp đổ.Ngay cả Phạm Thanh Huệ, Đế Tâm Tôn Giả, cùng Chúc Ngọc Nghiên đang rút lui đều vội vàng biến sắc,một cảm giác bất lực dâng lên từ tận đáy lòng,khiến cho động tác trong tay cũng trở nên chậm chạp vài phần."Ngọa tào, cái này... Cái này là chuyện gì xảy ra? !""Hơi thở thật khủng bố,dường như thế giới muốn hủy diệt.""Cha mẹ ơi, con bất hiếu,"Sau này không thể báo hiếu cho hai người.""Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ tát, Nhị Lang Thần,các vị thần tiên Bồ tát,van cầu các ngài phù hộ con,nếu như lần này ta sống sót,"Nhất định sẽ xây miếu cho các ngài!"Vô số người vây xem trong nháy mắt trở nên nhợt nhạt,mất hết vẻ tươi tắn,có người khóc nức nở,vẻ mặt tuyệt vọng,co rúm người ngồi trên đất chờ chết,có người lại cầu khẩn các vị thần phật trên trời có thể phù hộ mình,còn có người liều mạng thi triển khinh công đã luyện,chạy về phía xa xa,cố gắng kiếm chút hi vọng sống sót.Lục Tiểu Phụng cùng những người đang chạy tới cũng cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ này,trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi."Lão hoa, chuyện gì đang xảy ra vậy? !"Nghe Lục Tiểu Phụng hỏi,Hoa Mãn Lâu cũng có vẻ mặt khó coi,lông mày nhíu chặt cảm thụ luồng năng lượng khổng lồ này,lắc đầu: "Năng lượng này ít nhất đã vượt qua Thiên Nhân cảnh giới,nếu một khi bùng nổ,"thành Lạc Dương ít nhất sẽ bị phá hủy hơn phân nửa! !""Cái gì? ! Uy lực lớn như vậy sao? !""Vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi!"Nghe đến nguy hiểm như vậy,Tư Không Trích Tinh liền lộ vẻ sợ hãi,dù sao cái thành Lạc Dương này cũng không liên quan gì đến mình,mình cần gì phải mạo hiểm như vậy!Hắn liền chuẩn bị quay người rời đi,nhưng thấy ba người kia không nói gì,ánh mắt lại nhìn thẳng vào mình.Khiến hắn không cách nào bước đi tiếp."Ai, gặp ngươi coi như ta xui xẻo,phải làm sao, ngươi nói đi!"Tư Không Trích Tinh trên mặt nhất thời hiện lên vẻ bất đắc dĩ,có chút không tình nguyện nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi."Đây mới đúng là Tư Không Trích Tinh ta biết mà."Nghe vậy,Tư Không Trích Tinh tức giận trừng mắt liếc Lục Tiểu Phụng,không nhịn được nhổ nước bọt nói:"Coi như ta xui xẻo,từ lúc quen ngươi tới giờ chưa từng gặp chuyện tốt.""Hắc hắc, ngươi nhanh lên,ngươi bây giờ nhanh chóng trở về thành Lạc Dương,thông báo vương thái thú,bảo ông ta mau chóng đưa người trong thành rút lui."Lục Tiểu Phụng cũng không lo lắng lắm về sự an nguy của thành Lạc Dương,dù sao điếm chủ đang ở trong thành Lạc Dương,tin rằng điếm chủ sẽ không bỏ mặc,chắc là vậy!Bên kia,người trong thành Lạc Dương cũng cảm nhận được uy lực kinh hoàng mang theo hơi thở hủy diệt kia,khiến cho những người dân thường hoảng loạn không biết làm gì,những người trong võ lâm thì toàn lực thi triển khinh công rời khỏi thành Lạc Dương.Nhất thời thành Lạc Dương trở nên náo loạn.
Trong phủ thái thú,Vương Thế Sung cũng mang vẻ kinh hãi nhìn về phía nguồn năng lượng kia,luồng năng lượng này thực sự còn mạnh hơn cả Đại Tông Sư mà hắn từng gặp,hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể ngăn cản được,nhưng hắn lại không thể giống như người khác bỏ chạy,vì nơi này là căn bản của hắn,nếu nơi đây bị hủy thì hết thảy chuẩn bị của hắn đều tan thành mây khói.Bước ra khỏi phòng,nhìn đám người hoảng loạn trong phủ thái thú,Vương Thế Sung nhíu mày,khẽ quát lên: "Tất cả im lặng cho ta,sợ hãi thì về phòng đợi,gan lớn thì làm theo sự phân phó của ta! !"Nghe thấy chủ tử nổi giận,những người làm trong phủ thái thú mới dần yên tĩnh lại,theo sự sắp xếp của Vương Thế Sung có thứ tự đi vào thành an bài công việc.Lúc loạn lạc mà trộm cắp,dựng sạp,giết! Gây rối gây sự,giết!Ngươi muốn đi, ta không quản ngươi,nhưng nếu gây chuyện thì đừng trách ta giết gà dọa khỉ.Vương Thế Sung biết bây giờ không phải là lúc nên nhân từ,nhất định phải dùng thủ đoạn sắt máu mới có thể trấn áp được tình hình hiện tại,nếu không cứ để những tội ác này nảy sinh,đến lúc đó dù thành Lạc Dương may mắn thoát nạn cũng sẽ gây nên oán thán.Bên kia,nơi Chúc Ngọc Nghiên và những người khác đang giao đấu trên quan đạo,Tần Nam Huyền hiện vẻ ngạc nhiên trên mặt,hắn không ngờ hai nguồn năng lượng kia lại hòa làm một,bộc phát ra công kích cường đại đến vậy,thứ này ít nhất cũng có thực lực của một kích toàn lực của cao thủ Thiên Nhân cảnh giới trung kỳ.Xem ra vẫn là tự mình ra tay thôi,nếu không đến khi thành Lạc Dương bị phá hủy thì sao còn kế hoạch nào được nữa."Các ngươi ở đây đợi,ta đi giải quyết một chút."Tần Nam Huyền hướng về các nàng dặn dò một câu,thân hình trong nháy mắt biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận