Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 354: Mưu toan lấy quân sự đối kháng Tông Sư ? Trầm Lạc Nhạn mở bình tử « canh một ».

Chương 354: Mưu toan lấy quân sự đối kháng Tông Sư? Trầm Lạc Nhạn mở bình « canh một ». Nghe Tống Lỗ nói vậy, đám quan binh cầm đầu lúc này mới phát hiện chiếc thuyền bạc trước mắt là người Tống phiệt. Trong lòng họ âm thầm kêu khổ, lần trước để Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng chạy thoát, đã bị đại nhân quở trách một trận, nếu lần này còn để trốn nữa thì không biết sẽ phải chịu hình phạt gì. Nhưng trước mắt, Tống phiệt không phải kẻ mà một tên lính nhỏ như hắn có thể đắc tội! Ngay lập tức, viên quan binh chỉ huy rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan! "Hả!??" Tống Lỗ chẳng buồn quan tâm, thấy đám quan binh này còn không chịu lui, liền hừ lạnh một tiếng. Ngay tức khắc, khí thế tông sư trên người ông bỗng trào lên nghiền ép về phía đám người kia. "Phụt!" Viên quan binh dẫn đầu còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ khí thế tông sư cường đại này đè ép đến phun ra một ngụm máu tươi! Mặt gã trong nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt! Những quan binh khác cũng bị khí thế này đè cho nghẹt thở! Bọn họ không ngờ lão giả tóc bạc mặt trẻ trước mắt lại là một cường giả tông sư! Mặt ai nấy lộ vẻ hoảng hốt, nhưng bọn họ không phải đám quan binh chưa từng thấy máu tanh, mà là quân sĩ đã theo Vũ Văn Hóa Cập chinh chiến sa trường, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng ngưng kết thành đội hình quân sự! Lập tức, trên người bọn họ dâng lên một cỗ huyết khí ngút trời, mưu toan chống lại khí thế của Tống Lỗ! Tống Lỗ định cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết khó mà lui, ai ngờ thấy bọn họ dám phản kháng, liền nhíu mày. Khí thế tông sư trên người không chút giữ lại nghiền ép tới tấp. Ngay lập tức, tất cả quan binh như bị sét đánh, bị một lực lượng vô hình trực tiếp hất văng ra ngoài, từng người sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi, co quắp té trên mặt đất! Viên quan binh dẫn đầu bị thương càng thêm trầm trọng, trực tiếp hôn mê. Những quan binh khác thấy người chỉ huy đều ngất đi, biết hôm nay lại không bắt được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, chỉ có thể mang người cầm đầu đã hôn mê rời khỏi chỗ này, thậm chí một câu tàn nhẫn cũng không dám nói! Bọn họ đâu phải kẻ ngốc, đánh không lại người ta, còn lớn tiếng dọa dẫm, đó chẳng khác nào muốn tự tìm cái chết, nhóm người mình không bắt được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lắm là bị trách phạt một trận, chứ không mất mạng, nhưng mà bây giờ mạnh miệng nói thì thực sự sẽ mất mạng! Tất cả đều là người trưởng thành, nên lựa chọn như thế nào thì không cần phải nói cũng hiểu! Tống Lỗ thấy đám quan binh bỏ đi, lúc này mới vẩy tay áo hướng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đi đến! Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn đám quân truy đuổi mình bị người đánh lui thì trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng, nhưng chưa kịp vui vẻ, đã thấy Tống Lỗ đi tới, ngay lập tức mặt xịu xuống, thiếu chút nữa đã quên là mình còn đang ở trên thuyền của người khác, đây không phải là thế lực tầm thường! Phải biết Tống phiệt là một bá chủ Ngũ Lĩnh, ngay cả Tùy Dạng Đế Dương Quảng thấy bọn họ cũng phải khách khách khí khí, không dám làm càn. Huống chi hai người bọn họ chỉ là con tôm tép nhỏ. Nhưng nghe nói thiếu gia Tống phiệt là một vị công tử khiêm tốn, không có vẻ ngạo khí, kiêu căng của thế gia, khí phách lại khoan dung độ lượng, lại còn có lòng thương dân, chắc cũng sẽ không trách bọn họ đâu. Tống Lỗ đi tới trước mặt hai người, trực tiếp nắm lấy cánh tay kéo họ tới trước mặt Tống Sư Đạo. Tống Sư Đạo nhìn hai người có độ tuổi xấp xỉ mình, khẽ cười rồi nói: "Hai vị tiểu huynh đệ làm sao mà đắc tội với quan phủ vậy?" Nghe Tống Sư Đạo hỏi, Khấu Trọng vội vàng kể lại lý do đã chuẩn bị từ trước. "Trường Sinh Quyết sao?" Nghe Khấu Trọng nói xong, Tống Sư Đạo khẽ nhíu mày. Các thế lực lớn trên giang hồ về cơ bản đều biết Trường Sinh Quyết ở chỗ Thạch Long, trước đây không ai đến cướp đoạt, hóa ra là vì Trường Sinh Quyết, bọn họ lấy được cũng không tu luyện được, phải chờ Thạch Long giải khai sau mới tranh đoạt. Nhưng Vũ Văn Hóa Cập lại ra tay cướp trước, chẳng lẽ hắn phát hiện ra bí mật của Trường Sinh Quyết? Nghĩ tới đây, Tống Sư Đạo tỏ vẻ lo lắng, nếu Vũ Văn Phiệt tu luyện được Trường Sinh Quyết thì có lẽ sẽ uy hiếp đến địa vị Tống phiệt. Lập tức, ông hướng sang Tống Lỗ nói nhỏ: "Lỗ thúc, làm phiền chú phân phó người điều tra xem chuyện này rốt cuộc là thế nào." Tống Lỗ gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu. Tống Sư Đạo quay sang nhìn Song Long và nói: "Hai vị huynh đệ, không biết hai người định đi đâu? Nếu tiện đường thì ta có thể đưa hai người một đoạn." Nghe Tống Sư Đạo nói, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Lạc Dương!" Tống Sư Đạo hơi ngạc nhiên nhìn hai người, nếu không tận mắt thấy họ ở trên thuyền, Tống Sư Đạo còn tưởng bọn họ đã nghe lén cuộc nói chuyện của mình và Tống Ngọc Trí. Sau đó, ông mỉm cười và nói: "Vừa hay chúng ta cũng muốn đi Lạc Dương, hai vị, nếu không chê thì cứ lên thuyền của chúng ta cùng đi nhé." Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vội vàng gật đầu lia lịa, sợ gật đầu chậm sẽ bị Tống Sư Đạo đuổi xuống... Bên kia, bên trong cửa hàng bình nhỏ. Trầm Lạc Nhạn chọn xong mười cái bình ưng ý, liền đi tới bàn mở bình. Tần Nam Huyền phất tay, mười cái bình mà Trầm Lạc Nhạn đã chọn liền từ trên giá bay ra, không tiếng động rơi xuống bàn mở bình. Đồng tử của Trầm Lạc Nhạn hơi co lại, nhìn Tần Nam Huyền thật sâu một cái, sau đó vung tay đánh vào cái bình đầu tiên. "Ba ba ba!" Theo ba tiếng bình vỡ, vật bên trong ào ra, nổi bồng bềnh giữa không trung. Một quả cầu ánh sáng màu trắng. Một bộ y phục màu hồng. Một vật tạo hình kỳ dị trông như làm bằng hoàng kim. Trầm Lạc Nhạn tuy đã chuẩn bị tâm lý trước khi mở bình, nhưng khi thấy bình thực sự mở ra đồ vật, trên mặt vẫn không khỏi kinh hãi. Nhìn quả cầu ánh sáng trắng đang trôi lơ lửng giữa không trung, trong mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên, quả cầu ánh sáng này trông như ảo mộng, tựa như vật gì đó của tiên giới. PS: Cảm tạ các vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt! « ? ω^ ? » Cảm tạ m 52 đại ca vé tháng! ! ! Cảm tạ Y Nhân bắt đầu vì ta say đại ca khen thưởng! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận