Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 722: Khiếp sợ, thứ này dĩ nhiên có thể để người ta người đều có thể ăn cơm no! ! Quách Cự Hiệp có chút nóng nảy! ! (canh hai )

Chương 722: Khiếp sợ, thứ này dĩ nhiên có thể khiến người ta ai nấy đều có cơm ăn no! Quách Cự Hiệp có chút nóng nảy! (canh hai)
«Khoai lang»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, một loại cây lương thực năng suất cao và có khả năng thích nghi mạnh mẽ. Mỗi mẫu có thể thu được khoảng sáu, bảy nghìn cân, nếu quản lý kỹ thuật tốt có thể đạt tới một vạn cân. Ngoài việc dùng làm lương thực chính, nó còn là nguyên liệu quan trọng trong ngành công nghiệp chế biến thực phẩm, sản xuất tinh bột và cồn; củ, thân, lá còn là thức ăn gia súc tốt, trong y học có công dụng lưu thông máu, bổ tỳ vị, nhuận tràng thông tiện (các loại).
Nhìn phần giới thiệu về khoai lang, Tần Nam Huyền chậm rãi nói: "Vật này gọi là khoai lang!"
Khoai lang sao?!
Mọi người nhìn thứ củ màu đỏ gật đầu, tên này cũng khá phù hợp với hình dáng của nó. Sau đó Hoa Mãn Lâu vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Điếm chủ, khoai lang này có công hiệu đặc biệt gì không?"
Thấy Tần Nam Huyền lắc đầu, vẻ mặt Hoa Mãn Lâu lộ vẻ thất vọng. Vốn dĩ còn tưởng rằng nó là loại đồ giống trái Ác Quỷ, ai ngờ chỉ là một thứ bình thường thôi sao?!
Nhưng những lời tiếp theo của Tần Nam Huyền lại khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ: "Tuy vật này không thể ban cho ngươi năng lực đặc biệt, nhưng nếu ngươi trồng nó thành công, đồng thời công bố ra ngoài, chia sẻ hạt giống cho mọi người, thì chỉ cần không lười biếng, thiên hạ sẽ không bao giờ còn nạn đói nữa."
"Điếm chủ, cái này... Đây là tiên giới sản vật sao?!" Quách Cự Hiệp nghe vậy, kinh ngạc hỏi Tần Nam Huyền. Bởi vì hắn thấy chỉ có sản vật tiên giới mới có thể giúp thiên hạ bách tính không bị đói bụng. Vì hắn từng thấy ruộng tốt nhất, mỗi mẫu cũng chỉ thu được tối đa ba, bốn thạch.
"Không phải." Tần Nam Huyền chậm rãi đáp: "Đây không phải là sản vật gì của tiên giới cả. Sở dĩ ta nói vật này có thể giúp thiên hạ không còn đói bụng là vì sản lượng của khoai lang quá cao, căn bản ăn không hết."
Nghe Tần Nam Huyền nói, trong mắt Quách Cự Hiệp lóe lên vẻ thất vọng. Nếu chỉ là một loại cây trồng bình thường thì sản lượng có thể cao đến mức nào? Hắn phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười thạch một mẫu, như vậy cũng đã rất lợi hại rồi, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: "Điếm chủ, vậy một mẫu thu được bao nhiêu?"
"Mỗi mẫu sản lượng khoảng sáu, bảy nghìn cân, nếu theo cách nói của các ngươi thì khoảng sáu bảy mươi thạch."
"Cái gì?!!!"
"Sáu... sáu bảy mươi thạch???!" Nghe con số kinh người mà Tần Nam Huyền đưa ra, tất cả mọi người đều ngây người ra, sau đó chuyển thành vẻ khiếp sợ. Một mẫu thu được sáu bảy mươi thạch?! Như vậy đã gần gấp mấy chục lần so với sản lượng bình thường của họ. Điếm chủ vậy mà còn nói vật này không phải là đồ vật tiên giới, họ thật sự khó có thể tin được.
"Đừng có vui mừng vội." Lúc này Hoa Mãn Lâu dội một gáo nước lạnh vào đám người: "Khoai lang một mẫu có sản lượng nhiều như vậy, vậy chứng tỏ nó rất khó nuôi sống."
Nghe Hoa Mãn Lâu phân tích, đám người vốn đang kích động dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền lắc đầu, giải thích cho mọi người: "Khoai lang có vỏ màu đỏ son. Sau khi nấu chín, toàn bộ cây đều ăn được, cả lá, củ và thân đều có thể làm món chính. Hơn nữa nó có sức sống rất mạnh mẽ, dù là đất cằn cỗi hay đất tốt đều có thể cho năng suất cao, thậm chí còn có câu 'trồng khoai lang nửa năm là đủ ăn'."
Sau đó, Tần Nam Huyền giới thiệu sơ lược về các công dụng của khoai lang và các món ăn như khoai lang nướng, khoai lang lát chiên, cháo khoai lang, bánh khoai lang...
Nghe Tần Nam Huyền nói rõ, thần sắc của Quách Cự Hiệp trở nên kích động, thậm chí cả hai tay đang luyện võ của hắn cũng không khỏi run rẩy. Nếu không phải biết điếm chủ sẽ không nói dối, hắn đã nghĩ người này bị bệnh tâm thần, đang nói năng lung tung.
Quách Cự Hiệp dùng ánh mắt nóng rực nhìn Hoa Mãn Lâu khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nếu không phải vì đang ở trong một cửa hàng nhỏ, Quách Cự Hiệp đã xông lên tranh đoạt. Vì dù sao chuyện này liên quan đến sự sống còn của người dân thiên hạ, dù bị người khác khinh thường, hắn cũng nguyện ý mang tiếng xấu này. Nhưng sở dĩ hắn không ra tay là vì hiện tại Quách Cự Hiệp không chắc có thể đánh thắng được Hoa Mãn Lâu. Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Hoa Mãn Lâu.
Bị Quách Cự Hiệp nhìn như vậy, Hoa Mãn Lâu cảm thấy không được tự nhiên, đành bất đắc dĩ mở miệng: "Ta sẽ về thử trồng trước. Nếu có thể trồng được, nhất định ta sẽ chia sẻ cho Tổng bộ một ít khoai lang!"
Quách Cự Hiệp nghe Hoa Mãn Lâu muốn tự trồng, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhưng dù sao không phải là mình giành được nên hắn cũng chỉ đành gật đầu, chấp nhận lời Hoa Mãn Lâu nói.
Hoa Mãn Lâu cẩn trọng cầm củ khoai lang lên, sau đó có chút khó xử hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, khoai lang này phải trồng thế nào?"
Tần Nam Huyền cười nhạt. Nếu hỏi những vấn đề khác, có lẽ hắn sẽ bị làm khó, nhưng vấn đề này thì hắn biết rất rõ: "Cách trồng khoai lang rất đơn giản, chỉ cần chọn một mảnh đất, xới đất lên. Đợi khoai lang nảy mầm thì cắt thành từng khúc, vùi xuống đất. Rảnh thì tưới nước là được." Cách trồng khoai lang có lẽ là đơn giản nhất, vì có trồng bừa bãi thì nó cũng vẫn sống, chẳng qua là năng suất ít hay nhiều mà thôi. Dù là trồng tùy tiện thì sản lượng của nó cũng cao hơn rất nhiều so với những loại lương thực khác.
"Hả?!
"Điếm chủ, trồng khoai lang đơn giản như vậy sao?" Nghe Tần Nam Huyền nói, mọi người đều kinh ngạc. Khoai lang sản lượng cao như vậy, mà cách trồng lại đơn giản, thậm chí... tùy ý?
"Hừ, nếu không thì ngươi cho rằng có bao nhiêu khó?" Nghe Tần Nam Huyền đáp, Quách Cự Hiệp có chút nóng nảy và không thể tin được hỏi: "Trồng tùy tiện như vậy thì liệu có bị chết non hết không hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận