Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 836: Có thể mang theo người giường! ! Có nội lực thật thuận tiện! ! (canh hai )

Chương 836: Có thể mang theo giường! ! Có nội lực thật tiện lợi! ! (canh hai)
Bất quá không biết vì sao, Mộc Uyển Thanh cũng không ra tay với Tần Nam Huyền, chỉ là nhìn thật sâu hắn một cái, dường như muốn khắc nàng vào đầu. Bởi vì nàng phát hiện Tần Nam Huyền không phải như mẹ nàng nói. Mộc Uyển Thanh lặng lẽ đưa tay về phía chiếc bình thứ ba. "Ba!" Cùng với tiếng bình vỡ, một cái bình lưu ly rơi ra, nổi bồng bềnh giữa không trung. Mộc Uyển Thanh đánh giá chiếc bình lưu ly trước mặt, chỉ thấy bên trong chứa những hạt châu nhỏ đủ màu sắc, trông có vẻ trong suốt, có cảm giác giống đan dược bình thường, nhưng nàng chưa từng thấy loại đan dược nào có nhiều màu như vậy, nhất thời có chút không hiểu nhìn về phía Tần Nam Huyền.
"Điếm chủ, đây là hạt châu gì?" Ngay cả Mộc Uyển Thanh cũng không để ý thấy giọng mình không còn lạnh như băng mà mang theo chút ấm áp.
« Hải dương bảo bảo »: Đến từ một thế giới thực tế nào đó, thành phần chính là propylen 腈, propylen chua xót. Vốn là đồ chế tác có độc tính nhất định. Ngâm trong nước sau năm, sáu tiếng có thể nở to gấp mấy chục lần hoặc cả trăm lần.
Nghe Mộc Uyển Thanh hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật nàng vừa chọn, thản nhiên nói: "Thứ này gọi là hải dương bảo bảo, nếu ngâm dưới nước có thể tăng trưởng gấp mấy chục lần đến hơn trăm lần, nhìn rất đẹp mắt, nhưng mang độc tính, sử dụng phải cẩn thận."
"Ngoài đẹp và có độc, thứ này còn có tác dụng khác không?"
Thấy Tần Nam Huyền lắc đầu, Mộc Uyển Thanh thoáng thất vọng, chỉ đẹp và có độc thì không có nhiều tác dụng với nàng. Dù vậy nàng vẫn cất đi, biết đâu sau này lại dùng được. Mộc Uyển Thanh tiếp tục phất tay đánh vào bình thứ tư.
"Ba!" Tiếng bình vỡ vang lên, một khối nhỏ màu trắng to bằng bàn tay rơi xuống, lơ lửng giữa không trung. Thấy thứ màu trắng này, Mộc Uyển Thanh nhất thời lộ vẻ tò mò, cảm thấy đồ này trước đây mình chưa từng thấy.
« Giường hơi »: Đến từ một thế giới thực tế nào đó, chế tạo dựa trên đặc tính không khí có thể len lỏi mọi ngóc ngách. Lúc ngủ làm thân thể người và giường hoàn toàn tiếp xúc, các bộ phận cơ thể đều được lực đều, khác với các loại giường truyền thống thường gây cản trở tuần hoàn máu do lực không đều. Điều mấu chốt là giường hơi thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, xả hết khí thì nhỏ bằng tấm ga, có thể gấp lại và mang theo.
Liếc Mộc Uyển Thanh, Tần Nam Huyền từ từ nói: "Cái này gọi là giường hơi, nếu thổi khí vào sẽ biến thành một cái giường di động."
Nghe Tần Nam Huyền nói, mọi người ngơ ngác nhìn hắn, giường ai cũng biết, nhưng cái giường hơi kia là vật gì. Trước nay chưa nghe qua loại vật này!
"Ngươi cầm nó xuống đây, ta sẽ nói cho ngươi cách sử dụng."
Mộc Uyển Thanh gật đầu, ngoan ngoãn cầm giường hơi xuống, trong khoảnh khắc nàng chạm vào giường, nó đã trở lại hình dạng ban đầu. Theo hướng dẫn của Tần Nam Huyền, nàng điều động nội lực vào giữa mặt giường trống, chỉ trong chớp mắt giường đã đầy khí. Tần Nam Huyền không khỏi lại cảm thán, có nội lực thật tốt, ngay cả bơm hơi cũng đỡ. Thấy món đồ này, mọi người hiểu được, đây chính là một chiếc giường có thể mang theo. Mộc Uyển Thanh tò mò ấn thử, chiếc giường hoàn toàn dính vào tay, chắc chắn sẽ rất êm khi ngủ. Những người khác cũng hiếu kỳ sờ thử chiếc giường, mắt nhất thời sáng lên, chiếc giường này không tệ nha, mềm mại hơn nhiều so với giường gỗ hay giường đá. Sau đó Mộc Uyển Thanh làm theo Tần Nam Huyền mở van xả khí, chuẩn bị cất.
"Điếm chủ! Ta, Vũ Văn Hóa Cập, lại đến làm phiền!" Ngay khi Mộc Uyển Thanh đang xả khí giường, một giọng nam gấp gáp từ ngoài cửa vang lên, hai nam tử vẻ mặt nóng nảy bước vào. Chính là Vũ Văn Hóa Cập và Trương Sĩ Hòa.
Tần Nam Huyền nhìn hai người vẻ mặt nôn nóng, đáy mắt lại ẩn hiện sự sợ hãi, tò mò hỏi: "Đại Tổng Quản, chuyện gì xảy ra?"
Vũ Văn Hóa Cập cười khổ, chậm rãi nói: "Đúng là xui xẻo, khi đến Lạc Dương, ta lại gặp tứ tiểu thư Lý Phiệt đang điều khiển một con quái thú đen rời đi. Thúc thúc ta, Vũ Văn Thương, bị nàng dùng một món bảo vật không rõ tên bắt đi rồi."
Nghe Vũ Văn Hóa Cập nói, những người trong tiệm đều lộ vẻ kỳ quái, sắc mặt Loan Loan càng đặc sắc, Vũ Văn Thương, ai cũng biết đó là chiến lực mạnh nhất của Vũ Văn Phiệt, cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư, bình thường ở Đại Hưng Thành kiềm chế sự phát triển thế lực của Độc Cô. Không ngờ vừa ra khỏi nhà lại bị bắt đi, khiến ai cũng phải mặc niệm cho Vũ Văn Thương một giây, quả là ra đường không xem Hoàng Lịch. Bất quá Lý Tú Ninh cũng thật may, nếu Vũ Văn Hóa Cập ra tay, thì ngoài việc dùng EX thuốc để đấu với Vũ Văn Hóa Cập, bọn họ sẽ không còn biện pháp nào khác. Nhưng việc này đồng nghĩa với một người sẽ mất đi mười lăm năm tuổi thọ. Bọn họ cũng chẳng quan tâm, thậm chí Loan Loan còn mong Lý Phiệt và Vũ Văn Phiệt đánh nhau để Âm Quỳ phái có thể thừa nước đục thả câu, kiếm chút lợi lộc. Khi Vũ Văn Hóa Cập nói, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Thấy sắc mặt của mọi người, hắn biết thứ Lý Tú Ninh có chắc chắn là đồ ở cửa hàng nhỏ này. Bất quá hắn cũng biết quy tắc của cửa hàng nhỏ, ngươi có thể đứng ngoài xem, nhưng đừng hòng đến chỗ Tần Nam Huyền hỏi thăm, vị điếm chủ kia sẽ không nói.
PS: Cảm tạ vô hạn ác thư đại ca vé tháng! ! Sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận