Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 368: Hoang dã tiểu Tiểu Long Nữ, thất tử: Sư thúc, ngươi cống hiến cái bảo vật cho chúng ta sử dụng không quá phận a « năm canh ».

Chương 368: Tiểu Long Nữ hoang dã, Thất Tử: Sư thúc, người cống hiến bảo vật cho chúng ta dùng cũng không quá đáng chứ « năm canh ».
Mã Ngọc vội vàng khoát tay, cười khổ từ chối: "Sư thúc, người xem bộ dạng của chúng ta có còn giống như có thể cho người luyện tập không?"
Chu Bá Thông nhìn vết thương của bọn họ, vẻ mặt thất vọng lẩm bẩm: "Thật mất mặt! Ta đi xem sư huynh!"
Nói xong, Chu Bá Thông biến mất ngay trước mắt bọn họ.
Mã Ngọc cùng những người khác nhìn sư thúc Chu Bá Thông không đáng tin cậy rời đi, chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ, sau đó phân phó đệ tử Toàn Chân phái phía sau: "Các ngươi đi thu dọn thi thể của mấy vị đệ tử kia, xuống núi làm mấy bộ quan tài, để cho họ yên nghỉ nhé, nếu còn người nhà thì đưa cho họ chút tiền."
Đệ tử phía sau Mã Ngọc gật đầu, lập tức làm theo.
Lúc này họ đang ở trong một khu rừng cách đó không xa.
Một lão nhân tóc bạc hoa râm đang dắt một bé gái năm sáu tuổi. Bé gái này vóc dáng nhỏ nhắn, mặc váy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lạnh lùng, trông như người sống chớ gần. Thế nhưng, ngũ quan tinh xảo của bé lại giống như tượng ngọc chạm khắc, nhìn rất đáng yêu. Có điều, bé gái này không hoạt bát hiếu động như những bé gái khác mà có vẻ ngơ ngác.
"Tôn bà bà, cái đồ vật trong tay người kia là gì vậy? Tại sao lại có thể biến người thành nhỏ bé thế?"
Bé gái nắm tay lão bà bà, cắn cắn ngón tay, ánh mắt trong trẻo chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Cổ Mộ, Tôn bà bà, bé gái lạnh lùng. Ba từ khóa này vừa xuất hiện, thân phận của hai người đã rõ mười mươi, chính là Tôn bà bà và Tiểu Long Nữ của phái Cổ Mộ. Có lẽ nói là Tiểu Tiểu Long Nữ thì đúng hơn.
Toàn Chân giáo và phái Cổ Mộ dù không có quan hệ gì trên mặt nổi, nhưng hai bên đều biết sư phụ của đối phương có giao hảo với sư phụ mình, ngấm ngầm sẽ giúp đỡ nhau. Vì thế, khi biết Toàn Chân giáo bị gây sự, Tôn bà bà cũng dẫn Tiểu Long Nữ tới định giúp một tay, nhưng khi thấy đó là Tây độc Âu Dương Phong, một trong Thiên hạ ngũ tuyệt của Nam Tống, vẻ mặt Tôn bà bà trở nên ngưng trọng. Nếu có cơ hội, bà có lẽ có thể chế ngự được Âu Dương Phong, nhưng cơ hội chỉ có một lần. Hơn nữa, hiện tại bà còn dẫn theo Tiểu Long Nữ, căn bản không dám mạo hiểm, nên bà chỉ có thể đợi ở chỗ này, làm một quần chúng vây xem, quan sát sự phát triển của sự việc. Nếu không được thì chỉ đành để bọn họ giao Cửu Âm Chân Kinh ra. Dù sao, bí kíp và tính mạng cái nào quan trọng hơn, tin rằng Mã Ngọc hẳn hiểu rõ.
Khi nhìn thấy họ suýt chết, bà trong lòng nhất thời có chút khẩn trương. Khi thấy Lão ngoan đồng Chu Bá Thông xuất hiện, bà mới thở phào, sau đó thấy Chu Bá Thông dùng "yêu pháp" mà kinh ngạc.
Bây giờ nghe Tiểu Long Nữ hỏi, Tôn bà bà lúc này mới hoàn hồn, vẻ kinh hãi trên mặt chưa tan hết, chỉ lắc đầu vẻ khó hiểu: "Bà bà cũng không biết."
"À!"
Tiểu Long Nữ gật đầu, chỉ có thể kìm sự nghi ngờ trong lòng, đợi đến khi có cơ hội sẽ hỏi thăm người kia.
"Bà bà, người kia là ai vậy? Sao hắn lại giúp Toàn Chân giáo?"
Tiểu Long Nữ nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện trước đây chưa từng thấy lão nhân tóc bạc da hồng hào đó, vì các nàng đứng khá xa nên Tiểu Long Nữ cũng không nghe được hai người nói chuyện. Tôn bà bà một bên dắt Tiểu Long Nữ đi về Cổ Mộ, một bên giải thích: "Đó là sư đệ của Vương Trùng Dương, tên là Chu Bá Thông, tâm trí như một đứa trẻ, nên mọi người gọi ông là Lão ngoan đồng."
Một lát sau, tại đại điện của Toàn Chân giáo.
Lúc này, sau một thời gian chữa thương, vết thương trên người Toàn Chân Thất Tử đã không còn nghiêm trọng như trước, chỉ cần điều dưỡng một thời gian nữa là ổn. Tuy vết thương chưa lành hẳn nhưng trên mặt họ lộ rõ vẻ vui mừng. Từ sau khi sư phụ Vương Trùng Dương qua đời, danh vọng và địa vị của Toàn Chân giáo đã kém xa trước đây, không ít người trên giang hồ đến khiêu chiến bọn họ, trước kia còn đỡ, phần lớn chỉ là đám tiểu tử mới nổi muốn đạp Toàn Chân giáo để thăng tiến, lần này gặp phải Âu Dương Phong có thể nói là nguy cơ lớn nhất của Toàn Chân giáo. Họ vốn định giao chiến trước, nếu không thắng sẽ bị Âu Dương Phong ép hỏi, sau đó đưa cho Âu Dương Phong một bản bí kíp giả, xem có lừa bịp được không, họ biết làm như vậy cơ hội thành công rất thấp, nhưng họ không có cách nào khác, bọn họ lại muốn đưa bí kíp thật thì chính họ cũng không có.
Kết quả không ngờ Âu Dương Phong không theo lối thường, vừa lên đã đòi lấy mạng nhỏ của họ, căn bản không theo dự đoán của họ. Nếu không nhờ sư thúc Chu Bá Thông xuất hiện, có lẽ bây giờ đám đệ tử Toàn Chân giáo phải mua quan tài cho chính mình rồi.
Khâu Xử Cơ vẻ mặt may mắn nói: "Còn may sư thúc đã trở về, nếu không lần này chúng ta nguy mất!"
Nghe Khâu Xử Cơ nói như máy móc, những người khác tức giận liếc mắt. Nếu không phải ngươi kích động xông lên như vậy thì chắc họ đã không bị thương nặng thế. Hác Đại Thông không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi Mã Ngọc: "Sư huynh, bảo vật mà sư thúc vừa dùng huynh từng thấy bao giờ chưa?"
Nghe Hác Đại Thông hỏi, Mã Ngọc lắc đầu: "Ta cũng không biết."
"Đến lúc đó sư huynh đi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu chúng ta có thể có được nó," "Đến lúc đó thì chúng ta không còn sợ ai tới gây sự nữa."
Mã Ngọc nghe Hác Đại Thông nói, cũng gật đầu đồng tình: "Vậy đến lúc đó ta sẽ đi hỏi sư thúc!"
Đừng nói Hác Đại Thông, Mã Ngọc hắn cũng muốn tu luyện loại bảo vật thần kỳ như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc Chu Bá Thông có thể từ chối, với họ, cả nhóm mình là người của Toàn Chân giáo, cùng nhau tiến lùi, sư thúc ngươi cống hiến một món bảo bối ra cũng không quá đáng chứ. Những người khác đều gật đầu.
Nhưng mọi chuyện đều phải chờ Chu Bá Thông trở về từ huyệt mộ của Vương Trùng Dương rồi mới tính...
Bên kia, thành Lạc Dương, bên trong một cửa hàng bình nhỏ.
Yêu Nguyệt đã chọn xong mười cái bình muốn mở, lúc này đang sắp xếp chỉnh tề trên bàn mở bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận