Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 152: Cường đại Ma Pháp Trượng, nóng mắt tóc giả « canh tư ».

Chương 152: Ma pháp Trượng Cường Đại, Tóc Giả Nóng Mắt « canh tư ».Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn cây mộc côn này. Không đúng, đây đâu phải gậy gỗ gì, đây quả thực là thần khí! Ma pháp hay cái gì đó, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng bọn họ phỏng đoán chắc là phương thức tu luyện cũng tương tự như Chakra. Chỉ là ma pháp bát cấp kia có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện trong lúc mấu chốt. Hơn nữa, điều mấu chốt nhất là vật này không hề có bất kỳ hạn chế nào đối với việc đề thăng thực lực. Nói cách khác, việc đề thăng này đối với sư phụ của bọn họ cũng có tác dụng tăng lên cực lớn. Loan Loan nhìn mà mắt cũng thâm quầng, vật này mà rơi vào tay Âm Quỳ phái của nàng thì các nàng đã sớm thống nhất Ma Môn rồi. Cũng không biết phạm vi kết giới này lớn bao nhiêu. Bạch Triển Đường thì không có cảm giác gì mấy với thứ này, dù sao hắn chỉ là một người đơn độc. Hiển nhiên Ân Lê Đình cũng nghĩ đến vấn đề này, nhìn Loan Loan và Bạch Triển Đường một lượt, cảm thấy nàng là chủ quán, còn một gã tiểu nhị chạy việc của quán thì có nói ra cũng chẳng ai tin. Vấn đề cũng không lớn, liền mở miệng hỏi: "Chủ quán, phạm vi của phong chi kết giới này là bao lớn vậy?" Tần Nam Huyền đáp: "Ba mươi ba trượng." Nghe vậy, Loan Loan không khỏi hít vào một hơi. Phạm vi tăng thực lực này quá lớn. Đôi mắt to đáng yêu không khỏi mong chờ nhìn Tần Nam Huyền, dường như đang nói rằng, Loan Loan cũng muốn có thứ đồ như vậy. Ân Lê Đình xoay người liền muốn đưa pháp trượng này cho Trương Tam Phong. Trương Tam Phong lắc đầu, nói: "Lê Đình, vật này con cứ giữ lại mà dùng, không ai thích hợp hơn con với vật này." Do dự một chút, Ân Lê Đình gật đầu, hắn biết có một số thời điểm mình rất mềm yếu, cho nên chuyện này hắn làm là tốt nhất. Sau đó một chưởng vỗ về phía chiếc bình thứ chín. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một đoàn vật đen sì rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Ân Lê Đình nhìn vật này, nhất thời đồng tử phóng lớn, trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ. Cái này hình như là tóc, chẳng lẽ cái này có thể giúp mình mọc lại tóc sao? Nhất thời vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Nam Huyền dò hỏi: "Chủ quán, đây có phải là đồ giúp người ta mọc lại tóc không?" Tần Nam Huyền nghe câu hỏi của hắn thì kinh ngạc nhìn hắn một cái, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, chẳng lẽ tuổi này mà hắn đã bắt đầu rụng tóc rồi sao? Nếu Tần Nam Huyền dò xét kỹ sẽ phát hiện, trước mắt những người xem ra đứng đắn kia đều là những kẻ đầu trọc, bất quá hắn cũng không dò xét, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng. «Tóc giả»: Đến từ sản phẩm của thế giới hiện thực nào đó, dùng cho những người bị rụng tóc, đầu trọc hoặc cosplay. Tần Nam Huyền dù có hơi nghi hoặc tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lắc đầu rồi nói: "Vật này không có tác dụng mọc tóc, nhưng nó có thể thay thế tóc của ngươi." "Thứ này gọi là tóc giả, có thể đội lên đầu thay thế tóc của ngươi, người bình thường không nhìn ra được thật hay giả." Nghe Tần Nam Huyền nói, Ân Lê Đình nhất thời có chút kích động cởi mũ xuống, không kịp chờ đợi cầm tóc giả muốn đội lên. Lúc này mọi người mới phát hiện ra Ân Lục Hiệp của Võ Đang lại là một kẻ đầu trọc. "Phụt, ha ha ha..." Loan Loan đang ngồi ở ghế tựa, thấy cảnh này thì nhất thời không nhịn được mà bật cười. Loan Loan vốn là người của ma môn, tính tình thẳng thắn, căn bản không quan tâm Ân Lê Đình có để ý hay không. Bạch Triển Đường thấy cảnh tượng này cũng quay lưng lại, hai vai không ngừng run run, hiển nhiên là đang cố nhịn cười. Ân Lê Đình lúc này mới nhớ ra nơi đây còn có người khác, nhưng mà họ cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà ra tay với mình. Tần Nam Huyền đột nhiên nghĩ đến câu cuối trong sổ tay rèn luyện của Saitama lão sư, cộng thêm việc ba hiệp sĩ Võ Đang trang điểm, trong lòng nảy ra một suy đoán chẳng lành. Chẳng lẽ mọi người của phái Võ Đang đều đã biến thành đầu trọc hết rồi sao. Nghĩ tới đây, Tần Nam Huyền liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Tam Phong. Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Tần Nam Huyền, Trương Tam Phong đương nhiên hiểu ý của hắn, lắc đầu rồi nói: "Lão đạo không tu luyện theo sổ tay của Saitama lão sư. Mạc Thanh Cốc và Du Đại Nham lại nhìn tóc giả trên đầu Ân Lê Đình với vẻ mặt ngưỡng mộ. " Mạc Thanh Cốc nhìn Ân Lê Đình nói: "Lục ca, ta dùng túi trữ vật để đổi với huynh." Tóc này đối với bọn họ thật sự mà nói là quá quan trọng. Có tóc này liền không cần lo người khác thấy dáng vẻ đầu trọc mà mất mặt. Du Đại Nham trầm ngâm một hồi rồi nói: "Ta nguyện ý dùng bảo vật lát nữa mình mở được để đổi lấy mái tóc giả này." "Thật xin lỗi, Tam ca, Thất đệ, mái tóc giả này ta định tự mình dùng." Thái độ của Ân Lê Đình đối với chuyện này khác thường, vô cùng kiên quyết. Nếu như hắn không rụng tóc thì đưa cho bọn họ cũng chẳng sao. Mấu chốt là tóc của hắn cũng rụng, hơn nữa tóc của họ rụng thì cũng không có dấu hiệu mọc lại. Nên dù thế nào, hắn cũng không thể nhường lại cái tóc giả này được. Nghe Ân Lê Đình nói, Du Đại Nham và Mạc Thanh Cốc đành phải bỏ cuộc. Ân Lê Đình nhìn chiếc bình cuối cùng, không chút do dự vung tay về phía nó. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một vật màu đen rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Nhìn thứ cảm giác giống như sợi dây này, trong mắt Ân Lê Đình lóe lên vẻ thất vọng, lại không mở ra được thứ có tác dụng mọc tóc. «Dây thun buộc tóc»: Sản phẩm dây thun buộc tóc đến từ thế giới hiện thực nào đó, dùng để buộc tóc. Lúc ra ngoài hẹn hò, có thể mang theo một sợi dây thun, sẽ có tác dụng lớn khi thích hợp. Tần Nam Huyền liếc nhìn thứ mà Ân Lê Đình đã mở ra, thản nhiên nói: "Đây là một sợi dây thun buộc tóc, có thể dùng khi buộc tóc." Ân Lê Đình cầm thử, cảm thấy có vẻ dùng vải sẽ tiện hơn một chút. Thấy Ân Lê Đình đã mở xong, không cần Tần Nam Huyền phải mở lời, Du Đại Nham liền trực tiếp chủ động bắt đầu chọn bình. Bên kia. Bạch Uyển Nhi bĩu môi vẻ mặt không vui hướng về phía Âm Quỳ phái mà đi. Nghĩ thầm tới thành quả của Loan Loan mà thấy tức giận. Nhìn sắc trời lúc này, có chút bất đắc dĩ thở dài. Phỏng chừng tối hôm qua lúc đó, Loan Loan sư tỷ đã trở thành người của chủ quán rồi. "Bạch Uyển Nhi, sao ngươi lại ở đây?" Lúc này, tiếng kinh ngạc của Văn Thải Đình truyền đến từ đằng xa. Nghe tiếng Văn Thải Đình, Bạch Uyển Nhi hoàn hồn lại, lúc này có chút buồn bực nói ra: "Loan Loan sư tỷ bảo rằng các người đến trễ, nên bảo ta trở về xem xem đã xảy ra chuyện gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận