Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 91: Bốn cái lông mi hiện thân, sách vở không nhất định là bí tịch « ba canh ».

Chương 91: Bốn cái lông mày hiện thân, sách vở không nhất định là bí kíp « ba canh ».Lúc này, tại thành Lạc Dương.Một nam tử mặc hắc y đang cùng một nam tử mặc bạch y đi lang thang trên đường. Nam tử mặc hắc y này có ria mép giống như lông mày, như thể có đến bốn cái lông mày. Người còn lại hai mắt đều là lòng trắng, rõ ràng là một người có vấn đề về thị giác.Nếu có người trong giới võ lâm ở đây liếc mắt sẽ nhận ra, hai người chính là Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu."Hoa Mãn Lâu, thành Lạc Dương này so với những nơi khác ngược lại có một hương vị độc đáo, nghe nói ở đây có một khách sạn, toàn món ăn kỳ lạ cổ quái, hay chúng ta đi xem thử đi." Lục Tiểu Phụng đảo mắt xem có mỹ nhân nào không, vừa nghe ngóng tin đồn thú vị trong miệng người qua đường. Nào là thiên tiên hạ phàm, nào là cục sắt cao mấy trượng.Nghe xong, Lục Tiểu Phụng lắc đầu liên tục, có chút chế nhạo nói với Hoa Mãn Lâu: "Bách tính thành Lạc Dương sức tưởng tượng thật có ý tứ."Hoa Mãn Lâu chỉ cười đáp: "Cứ coi như là nghe chuyện cổ tích đi, không cần quá để ý."Lục Tiểu Phụng vừa định trả lời thì đột nhiên cảm nhận được một luồng nội lực cường đại ba động. Ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời ngẩn người.Hoa Mãn Lâu cũng cảm nhận được một người Tông Sư Cảnh bay qua trên không."Lục Tiểu Phụng, là ai vậy?"Kết quả thấy Lục Tiểu Phụng không trả lời, Hoa Mãn Lâu nhíu mày, dùng quạt gõ lên người Lục Tiểu Phụng.Lục Tiểu Phụng lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt khó tin nhìn Hoa Mãn Lâu, tặc lưỡi: "Hoa Mãn Lâu, nói ra ngươi cũng sẽ nghĩ ta đang nói chuyện thần thoại đấy."Nghe Lục Tiểu Phụng nói, Hoa Mãn Lâu vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"Lục Tiểu Phụng đáp: "Vừa nãy ta thấy có người cưỡi chổi bay trên trời, còn có Tông Sư Cảnh đi bên cạnh bảo vệ."Nghe vậy, Hoa Mãn Lâu trêu Lục Tiểu Phụng: "Xem ra mắt của ngươi cũng có vấn đề rồi, nên đi tìm thầy lang xem cho."Lục Tiểu Phụng vẻ mặt thật thà nhìn Hoa Mãn Lâu, nghiêm giọng nói: "Lão Hoa, ta nói thật đấy, không phải đùa đâu."Nghe giọng điệu nghiêm túc của Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu vẫn cười, nhẹ giọng nói: "Vẫn có chuyện thần kỳ như vậy sao, xem ra những người kia nói cũng có thể là thật."Lục Tiểu Phụng cũng rất tán thành gật đầu.Lục Tiểu Phụng vốn cùng Hoa Mãn Lâu ở Lạc Dương tìm kiếm xem có y sư nào chữa được mắt cho hắn không. Không ngờ lại phát hiện ra chuyện kỳ lạ như thế."Đi thôi, tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước đã, đến lúc đó sẽ hỏi thăm xem rốt cuộc là chuyện gì.""Thành Lạc Dương này đúng là quá thần kỳ."Lục Tiểu Phụng thu hồi ánh mắt hướng về khách sạn đặc biệt vừa nghe được đi tới. Hoa Mãn Lâu lắc đầu rồi cũng đi theo.Dù cho hai mắt mù lòa, nhưng hắn đã quen trong mấy chục năm qua, cộng thêm vốn là một cao thủ cảnh giới tông sư, nếu không nhìn đến đôi mắt thì chẳng khác nào người thường... "Thì ra bay lượn thú vị như vậy."Ngoài cửa tiệm nhỏ, hai tiếng xé gió vang lên. Nghi Lâm cưỡi chổi bay từ từ đáp xuống.Đông Phương Bất Bại cũng hạ xuống bên cạnh nàng, miệng cười tủm tỉm nói: "Nghi Lâm, bây giờ ngươi đã biết tại sao ta nói điếm chủ có thể chứng thực thân phận của ngươi rồi chứ."Nghi Lâm gật đầu, điếm chủ nhất định là tiên nhân trên trời.Nếu không thì sao có thể chế tạo ra những thứ thần kỳ như vậy. Như vậy, việc tiên nhân biết thân phận của mình cũng là điều bình thường. Mà cái chổi bay này thật quá thần kỳ.Trong đôi mắt ngây thơ của nàng lúc này còn mơ hồ lộ vẻ hưng phấn. Không chỉ có thể ngự không phi hành, mà vừa nãy Nghi Lâm còn cảm nhận được tốc độ của cái chổi này không chỉ có vậy, nó còn có thể nhanh hơn nữa.Chỉ là đây là lần đầu tiên tự mình thao tác, nên nàng không dám bay quá nhanh.Nghi Lâm và Đông Phương Bất Bại vào tiệm nhỏ thì phát hiện có thêm mấy phụ nhân bên trong.Lúc này, bọn họ đang vây quanh điếm chủ, ríu rít nói chuyện."Sư Phi Huyên, Loan Loan.""Doanh Doanh, sao ngươi cũng ở đây?"Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn Nhậm Doanh Doanh hỏi.Nghe Đông Phương Bất Bại nói, đám nữ nhân dừng thảo luận, quay lại nhìn.Nhậm Doanh Doanh thấy Đông Phương Bất Bại thì không ngạc nhiên, nếu không phải vì câu nói của Đông Phương Bất Bại, e là nàng còn không tìm được cái tiệm nhỏ này.Nói ra, vẫn phải cảm ơn nàng?Nhưng dù cảm tạ, Nhậm Doanh Doanh vẫn không nói thành lời.Năm xưa khi còn bé, nàng tận mắt thấy Đông Phương Bất Bại đả thương cha, mang đi giam cầm, vậy làm sao nàng có thể nói lời cảm ơn với một kẻ thù chứ.Bởi vì hiện tại không phải đối thủ của Đông Phương Bất Bại nên vẫn lạnh nhạt đáp: "Ra mắt giáo chủ."Nhưng lại không trả lời câu hỏi của Đông Phương Bất Bại.Sư Phi Huyên nhìn Đông Phương Bất Bại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, lại thêm một người ma giáo xuất hiện ở đây.Còn những người khác thì tò mò nhìn cái chổi Nghi Lâm cầm trong tay. Rõ ràng vừa nãy người bay trên không chính là người này.Loan Loan và Hoàng Dung tinh nghịch đi đến trước mặt Nghi Lâm, nói: "Muội muội này, không biết ta có thể xem cái chổi trong tay ngươi được không."Nghi Lâm không chút phòng bị đưa chổi cho các nàng. Đông Phương Bất Bại nhíu mày, muội muội này của mình quá ngây thơ, chẳng có chút đề phòng ai.Nhưng may mắn, Loan Loan và Hoàng Dung tuy hiếu kỳ, cũng không có ý cướp đồ. Các nàng cầm cái chổi lật đi lật lại xem xét mà chẳng tìm ra điều gì đặc biệt.Cái chổi này vậy mà có thể bay được, chuyện chưa từng nghe bao giờ. Cho dù là thần binh lợi khí nào cũng không thể làm được điều đó.Hoàng Dung khó hiểu trả chổi cho Nghi Lâm, rồi lôi kéo Loan Loan nhảy chân sáo trở lại bên Tần Nam Huyền.Tần Nam Huyền cười nhạt: "Ngươi thử xong rồi, tiếp tục khui bình đi?"Nghe Tần Nam Huyền nói, Nghi Lâm có chút xấu hổ và giận dữ, khi nãy còn hoài nghi lời của điếm chủ, mình thật đáng chết.May mà điếm chủ không chấp nhặt, nếu không, tối đến lại phải giật mình thức dậy tự tát mình, quỳ trước Phật sám hối, sao mình lúc đó lại nghi ngờ lời của điếm chủ chứ. Ổn định lại suy nghĩ, Nghi Lâm đưa tay vỗ cái bình thứ hai."Ba!"Theo một tiếng vang nhỏ, tiếng bình vỡ vang lên, một quyển bí kíp rơi ra, lơ lửng giữa không trung."Nghi Lâm, vận khí ngươi cũng không tệ, lại khui được bí kíp."Đông Phương Bất Bại thấy quyển bí kíp lơ lửng liền chúc mừng Nghi Lâm."Giáo chủ, chưa chắc, sách vở chưa chắc đã là bí kíp, nói không chừng là tiểu thuyết thoại bản hoặc là sách thường thì sao!"Nhậm Doanh Doanh thấy Đông Phương Bất Bại vui mừng thì có chút không vui, nhịn không được nói một câu châm chọc.
PS: Cầu hoa, đánh giá, vé tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận