Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 899: Bình nhỏ cửa hàng cải tạo hoàn thành! ! Kinh khủng gian phòng! ! (canh hai )

Chương 899: Cửa hàng bình nhỏ cải tạo hoàn thành! ! Gian phòng kinh khủng! ! (Canh hai)
Chỉ thấy Khúc Phi Yên vẻ mặt đắc ý từ sau quầy lấy ra một tấm bản vẽ.
"Keng keng keng! ! !"
"Đây chính là bản vẽ cải tạo tiểu điếm bình."
Mọi người đều xem xong, Khúc Phi Yên lúc này mới đưa bản đồ giấy cho Tần Nam Huyền.
"Điếm chủ, ngươi xem một chút," Bản vẽ này còn chỗ nào cần sửa đổi không? !"
Tần Nam Huyền nhận lấy bản vẽ Khúc Phi Yên đưa, tỉ mỉ kiểm tra một hồi, hài lòng gật đầu. Thiết kế của nàng quả thực không tệ, không chỉ có thể ẩn giấu dây điện trong bóng tối, vừa đẹp mắt, lại vô cùng kín đáo, không cần lo lắng lỡ tay chạm phải gây nguy hiểm.
"Không tệ, Phi Phi ngươi rất tuyệt ah!"
Nghe Tần Nam Huyền khen ngợi, Khúc Phi Yên nhất thời vui vẻ cười rộ lên, ánh mắt cong cong như một vầng trăng non.
Tần Nam Huyền nhìn mọi người nói: "Ta muốn bắt đầu," Các ngươi đứng vững!"
Theo Tần Nam Huyền tâm niệm vừa động, bóng đèn cùng dây điện vô tận các thứ, còn có công tắc hắn chế tạo ra, đều xuất hiện bên cạnh hắn.
Tần Nam Huyền phất tay, mặt đất khẽ rung lên, liền xuất hiện từng đường thông đạo. Lần thứ hai phất tay, những dây điện kia bắt đầu theo các đường đi vào trong từng gian phòng, công tắc cũng bay tới, lắp ở phía trên.
Đợi khi mặt đất khôi phục lại bình tĩnh, thì việc cải tạo cửa hàng bình nhỏ cũng đã hoàn thành.
Sau đó, Tần Nam Huyền đi lên nóc nhà, đặt máy phát điện năng lượng mặt trời vào phòng, dỡ nóc nhà xuống rồi bố trí một lớp kết giới, tránh lúc đó mưa gió làm hỏng thiết bị.
Về phần bóng đèn, Tần Nam Huyền lại để chúng nữ động thủ lắp đặt, chúng nữ lại rất thích thú. Sau khi Tần Nam Huyền nói cách lắp bóng đèn, mọi người liền như những đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới, dồn dập cầm đèn lên bắt đầu lắp.
Tiểu Long Nữ bước những bước chân ngắn ngủn, nhanh chân chạy đến cạnh đui đèn, nheo một mắt, mắt còn lại tò mò nhìn vào, phát hiện không có gì đặc biệt, vừa tò mò liền đưa tay sờ soạng vào trong đui đèn, thấy Tần Nam Huyền bên cạnh giật mình. Tần Nam Huyền đã nói là không được chạm vào đui đèn, nha đầu này vẫn muốn chạm vào. Cũng may hắn chưa bật điện, nếu không, Tiểu Long Nữ chắc bị điện giật không nhẹ.
Tần Nam Huyền đi đến cạnh Tiểu Long Nữ, ôm cô bé lên, ôn nhu nói: "Long Nhi, ta vừa mới nói là không được đưa ngón tay vào đó mà? !"
Nghe Tần Nam Huyền hỏi, Tiểu Long Nữ chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Tần Nam Huyền nói: "Nhưng Long Nhi tò mò mà."
Nhìn ánh mắt hồn nhiên của Tiểu Long Nữ, Tần Nam Huyền khẽ cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, nha đầu này, ở cùng Loan Loan mỗi ngày nên học được nũng nịu rồi.
Sau đó Tần Nam Huyền liền cùng Tiểu Long Nữ lắp đèn.
Quả đúng là đông người sức mạnh lớn, chỉ trong chốc lát, tất cả bóng đèn trong cửa hàng bình nhỏ đều được lắp xong, ngay cả hai đèn lồng trước cửa cũng đều đổi thành bóng đèn.
Sau đó mọi người vẻ mặt mong chờ nhìn Tần Nam Huyền, Tần Nam Huyền vừa nghĩ, trực tiếp khống chế máy phát điện năng lượng mặt trời khởi động. Từng luồng điện đi qua dây dẫn tản ra bốn phương tám hướng, đợi điện ổn định, Tần Nam Huyền điều khiển tất cả công tắc mở lên. Lập tức, mọi người thấy những bóng đèn thủy tinh sáng bừng lên, làm cho cả cửa hàng bình nhỏ sáng trưng. Chúng nữ tò mò đi tới phía dưới bóng đèn, ngay cả Yêu Nguyệt cũng không nhịn được tiến đến trước một cái bóng đèn bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Nhìn bóng đèn sáng loáng, chúng nữ cảm thấy hơi chói mắt, nhưng cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Điện này quá thần kỳ, thật sự làm bóng đèn sáng lên được.
"Có điện, có bóng đèn rồi," Về sau không cần thắp nến nữa." Vệ Trinh Trinh nhìn đèn điện, không khỏi cảm thán.
Chúng nữ đều gật đầu, tuy là bọn họ buổi tối không bật đèn cũng có thể thấy rõ, nhưng vẫn quen có ánh sáng. Sau khi Tần Nam Huyền cho các nàng biết những lưu ý khi dùng loại đèn này, thì sắc trời bên ngoài cũng dần tối, còn bên trong cửa hàng bình nhỏ lại như ban ngày.
Vệ Trinh Trinh cùng Hoàng Dung các nàng vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối, còn những người khác thì bận làm việc riêng....
Bên kia, ở một trấn nhỏ phía nam thành Lạc Dương, theo màn đêm buông xuống, đường phố cũng bắt đầu náo nhiệt.
Nhạc Bất Quần đang ở một khách điếm, tiểu nhị chuẩn bị cơm tối xong, mang đi đưa cho khách trọ. Khi hắn thấy phần cơm cuối cùng, trên mặt hiện lên một tia kháng cự. Phần cơm này là cho đại hán mặt mày hung tợn. Không biết vì sao, cứ đi ngang qua gian phòng kia, hắn liền có cảm giác như rơi vào hầm băng, vô cùng lạnh lẽo. Nhưng hắn không dám không đưa, một vạn lần đắc tội với sát tinh kia, sợ rằng mạng nhỏ khó giữ.
Lúc này hắn cắn răng, bưng cơm nước đi lên lầu. Bất quá hắn không biết là, cũng chính vì lần đưa cơm này, hắn vứt bỏ tính mạng mình.
" Cộc cộc cộc... "
"Khách quan, khách quan," Cơm của ngài để bên ngoài."
Trong phòng, đại hán mặt mày hung tợn, lúc này mặt như tro tàn, hai tay dài ra móng vuốt sắc nhọn, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Khuôn mặt hắn lộ vẻ đau khổ. Hắn rất đói, nhưng cơm nước trong khách sạn, không hiểu sao, hắn căn bản không ăn nổi, trong lòng hắn hiện giờ có một khát vọng mãnh liệt, muốn hút máu người.
Đang lúc hắn định đi ra ngoài hút máu, ngoài cửa bỗng vang tiếng gõ cửa. Đại hán mặt mày hung tợn trong mắt lóe lên một tia khát máu điên cuồng.
"Cửa không khóa, vào đi!"
Ngoài cửa tiểu nhị khách điếm chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên nghe được âm thanh âm u đáng sợ từ trong phòng vọng ra. Tiểu nhị sợ hãi đến tóc gáy dựng ngược, cả người ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp.
Đáy lòng không kìm được dâng lên nỗi sợ hãi, nội tâm không ngừng có tiếng nói cho hắn biết, mau rời đi!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận