Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1008: Nhạc Lão Tam: Ngươi xem ta giống như là người tốt sao ? ! Bị một quyền đi máy bay Nhạc Lão Tam! ! (canh hai )

Chương 1008: Nhạc Lão Tam: Ngươi xem ta có giống người tốt không? ! Nhạc Lão Tam bị một quyền đánh bay! ! (canh hai) Lần này hắn muốn làm cho toàn bộ người thuộc dòng Đoàn Chính Thuần mất hết mặt mũi. Nghe Đoàn Duyên Khánh nói xong, Vân Trung Hạc vốn còn muốn nói gì đó, cũng chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua, đi theo bọn họ vào khách sạn. Hắn biết tính khí của lão đại, nếu mình còn dám nói nhiều, có khi giây sau ba tong của hắn đã đặt trên cổ mình rồi. Diệp Nhị Nương và Nhạc Lão Tam thì không có ý kiến gì, cứ theo lời lão đại Đoàn Duyên Khánh mà làm. Nhạc Lão Tam chỉ muốn giải quyết chuyện này nhanh lên một chút, hắn còn muốn đi gây sự với Mộc Uyển Thanh, lần trước để nàng chạy thoát rồi, làm Nhạc Lão Tam tức giận vô cùng, hắn thầm thề nhất định sẽ dùng cái kéo cá sấu của mình kẹp nát đầu nàng. Lúc này Đoàn Dự đã khôi phục lại cái tính cách vui vẻ, đang ở trong khách sạn thưởng thức mỹ thực. Khi Đoàn Duyên Khánh bọn họ đi vào khách sạn, đám người giang hồ vừa nãy còn đang cao giọng trò chuyện, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng cúi đầu ăn cái gì đó, rất sợ dung mạo của mình bị bốn người này nhìn thấy và ghi hận trong lòng. Chẳng vì cái gì khác, chỉ vì danh tiếng của Tứ Đại Ác Nhân trên giang hồ Đại Lý Vương Triều quá nổi, có thể nói là tiếng ác đầy rẫy, chứ không phải danh tiếng của bậc đại hiệp gì cả. Nhưng bốn người bọn họ lại rất thích thú khi thấy người khác sợ sệt mình, nó có thể làm cho cái bệnh trạng trong lòng họ được thỏa mãn đến cực độ. "Các ngươi sao lại không nói chuyện nữa?!" Đoàn Dự đang nghe bọn họ ba hoa, thấy họ đột nhiên im bặt, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mờ mịt. "Đừng nói nữa, bọn họ là Tứ Đại Ác Nhân đó!" Bên cạnh có một người giang hồ tốt bụng, không đành lòng thấy Đoàn Dự bỏ mạng, liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. "Ra là Tứ Đại Ác Nhân a! ! !" Đoàn Dự nghe vậy không những không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn vẻ mặt tò mò đánh giá Đoàn Duyên Khánh bọn họ, không hề biết bọn họ đáng sợ đến thế nào. "Ngươi thấy ta có giống người xấu không?" Nhạc Lão Tam thấy Đoàn Dự nhìn mình, liền không nhịn được bước đến trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười hỏi. Không ngờ Đoàn Dự còn nghiêm túc đánh giá tướng mạo Nhạc Lão Tam, tuy Nhạc Lão Tam có vẻ ngoài xấu xí, nhưng trong mắt Đoàn Dự, đây chỉ là vẻ ngoài xấu xí một chút, hoàn toàn không giống người xấu. "Ngươi không giống kẻ xấu, ngược lại thì tên nam tử gầy gò kia nhìn có vẻ giống kẻ xấu hơn!" Nghe Đoàn Dự nói mình không phải kẻ xấu, mà lại bảo Vân Trung Hạc trông giống kẻ xấu hơn, trên mặt Nhạc Lão Tam lộ ra vẻ giận dữ, trong mắt lóe lên một tia sát ý, trực tiếp bắt lấy một người bên cạnh bàn Đoàn Dự, nắm lấy đầu của người đó vặn một cái, người may mắn bị Nhạc Lão Tam chọn trúng, đầu đã bị vặn xuống ngay trước mặt Đoàn Dự, máu tươi bắn lên mặt Đoàn Dự, làm hắn ngây người ra một lúc. Tên nam tử vô tội này, sao có thể ngờ rằng, mình chỉ là đang ăn một bữa cơm, mà lại mất đi mạng sống. Đoàn Dự hồi phục tinh thần, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và kinh khủng, sợ hãi đến mức hắn lui người về phía sau, trực tiếp ngã nhào từ trên ghế xuống, bộ dạng trông có chút chật vật và nực cười. Nhưng lúc này trừ Tứ Đại Ác Nhân ra, không ai cười được, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều cúi thấp đầu hơn, thậm chí có một số người có tâm lý yếu, đã bị dọa đến run rẩy cả người. Nhạc Lão Tam lại không hề để ý, đem cái đầu để trước người Đoàn Dự, nhếch miệng cười nói: "Ngươi xem ta bây giờ có giống người tốt không? !" Ánh mắt Đoàn Dự có chút bối rối, dưới tình thế cấp bách vung tay về phía Nhạc Lão Tam đánh tới. Một quyền này tuy không có nội lực ba động, nhưng khi vung quyền lại phát ra tiếng xé gió, đủ để cho mọi người biết, một quyền này không hề đơn giản. Nhạc Lão Tam không nghĩ tới Đoàn Dự lại đột nhiên tấn công mình, vội vàng phía dưới, chỉ có thể vội vàng ngưng tụ nội lực để ngăn cản công kích của hắn. "Rầm!" Nhạc Lão Tam bị một quyền mạnh mẽ của Đoàn Dự trực tiếp đánh bay, kéo theo mấy cái bàn đằng sau đổ theo, những người bị bàn đè trúng cũng không dám nói gì, chỉ im lặng đứng lên dựa vào tường, rất sợ bị bọn họ chú ý đến. "A.. A.. A....." Nhạc Lão Tam thúc giục nội lực, đẩy mấy cái bàn đang đè trên người mình ra, gào giận hóa thành một bóng đen lao về phía Đoàn Dự. Mới nãy một quyền kia tuy không gây tổn thương gì đến hắn, nhưng lại làm hắn bị đánh bay ra ngoài, làm hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. "Lão tam, dừng tay! ! !" Đoàn Duyên Khánh thấy Nhạc Lão Tam giận dữ xuất chiêu, sắc mặt căng thẳng, muốn mở miệng ngăn cản Nhạc Lão Tam. Nhưng lúc này Nhạc Lão Tam đã chẳng thèm quan tâm Đoàn Duyên Khánh nói gì, chỉ muốn bắt Đoàn Dự, hiện tại hắn chỉ muốn dùng cái kéo cá sấu của mình cắt đầu Đoàn Dự. Đoàn Dự thấy Nhạc Lão Tam sát khí đằng đằng xông đến, hắn nhất thời cảm thấy bối rối, còn muốn nói gì đó để cảm hóa Nhạc Lão Tam, nhưng Nhạc Lão Tam căn bản không cho hắn cơ hội, cái kéo cá sấu trong tay mang theo tiếng xé gió sắc nhọn kẹp về phía đầu hắn. "Nếu như trước đây ta chăm chỉ luyện võ thì tốt rồi." Lúc này Đoàn Dự đột nhiên cảm thấy tràn đầy hối hận trong lòng, nếu mình không quá tùy hứng, theo phụ thân luyện võ, thì có lẽ đã không có kết cục này rồi. Nhưng Đoàn Dự có hối hận cũng vô dụng, dù sao hắn có thể không may mắn đến mức xuyên không trọng sinh thêm lần nữa, có lại cơ hội làm lại từ đầu. "Keng!" Mắt thấy Đoàn Dự sắp bỏ mạng nơi hoàng tuyền, Đoàn Dự tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chờ đến giờ chết, một thanh thiết trượng đã chắn trước người Đoàn Dự, chặn lại cái kéo cá sấu. "Được... được cứu rồi! ! !" Đoàn Dự có chút sợ hãi mở hai mắt, liền thấy người què vừa nãy cầm quải trượng, lúc này đang đứng ngay trước mặt mình. "Lão đại!?" Nhạc Lão Tam thấy người chắn trước người mình, nhất thời tỉnh táo lại, có chút sợ hãi nhìn Đoàn Duyên Khánh. "Ngươi còn biết ta là lão đại à! ! !""Ta vừa kêu ngươi, không nghe thấy sao? ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận