Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 115: Quan Vũ nghìn dặm kỵ xa đi một kỵ, Lam Phượng Hoàng Bách Độc Bất Xâm thể chất « canh hai ».

"Chương 115: Quan Vũ nghìn dặm đi một mình trên xe đạp, Lam Phượng Hoàng có thể chất Bách độc Bất Xâm «canh hai»."Con Thiềm Thừ này nhìn một cái đã thấy dũng mãnh hơn người, đến lúc đó có thể bồi dưỡng thật tốt." Lam Phượng Hoàng vừa nói vừa không biết từ đâu lấy ra một cái túi vải đựng tiền, trực tiếp bỏ con Thiềm Thừ kia vào. Sau đó đi tới cái bình thứ sáu, trực tiếp một tay tát xuống. So ra, Lam Phượng Hoàng vẫn cảm thấy mở từng cái một thì tỷ lệ có đồ tốt sẽ lớn hơn."Ba!" Tiếng bình vỡ vang lên, một quyển sách rơi ra, lơ lửng giữa không trung."Sách à, chẳng lẽ lại là loại tiểu thuyết thoại bản như Nhậm đại tiểu thư lần trước mở ra sao?" Lam Phượng Hoàng nhớ tới Nhậm Doanh Doanh từng cho nàng xem một quyển tiểu thuyết thoại bản lấy được từ trong tiệm bình nhỏ. Chẳng lẽ cái này của mình cũng là?"«Chuyện ma»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, là sách truyện ghi lại những câu chuyện ma quái rùng rợn đặc sắc." Cũng là kiểu tiểu thuyết thoại bản." Tần Nam Huyền nhìn Lam Phượng Hoàng mở được, lên tiếng nói: "Cái này gọi là chuyện ma, bên trong thu thập các loại chuyện ma." Tần Nam Huyền vừa dứt lời đã cảm giác rõ Lam Phượng Hoàng khựng người một chút, sắc mặt cũng trở nên khá đặc sắc. Tần Nam Huyền hứng thú nhìn nàng, chẳng lẽ người phụ nữ này sợ ma? Chỉ thấy nàng vồ lấy nó, không thèm nhìn đã ném ngay ra sau lưng cho Nhậm đại tiểu thư. Thấy nàng như vậy, Tần Nam Huyền có thể chắc chắn, nàng đúng là sợ ma. Quyển sách kia không hề xuất hiện trước mặt mình, lúc này nàng mới thở phào. Sau khi bình phục lại tâm tình, một chưởng nàng lại vỗ về phía mấy cái bình. Dường như muốn giải tỏa nỗi sợ trong lòng, lần này lại trực tiếp đánh vỡ hết cả mấy cái bình. "Ba ba ba ba!" Theo tiếng bốn cái bình vỡ tan, đồ bên trong đồng loạt rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Một cái bọc bằng chất liệu trong suốt, một cái kẹo hình trái tim màu hồng có cánh, ở giữa có một ngôi sao, một bức tranh cuốn, một quả cầu ánh sáng vàng óng."Cái gì! Quả cầu ánh sáng màu vàng óng!" Nhậm Doanh Doanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn quả cầu ánh sáng màu vàng óng. Theo nàng biết, từ trước tới giờ, chưa từng có ai mở ra được quả cầu ánh sáng màu vàng óng. Quả cầu ánh sáng màu vàng óng đây là lần đầu tiên xuất hiện. Lúc này Hoàng Dung đang ôm đồ ăn vui vẻ quay về, thấy quả cầu ánh sáng màu vàng óng đang lơ lửng giữa không trung, lập tức vẻ mặt kinh hãi, đến cái miệng nhỏ cũng có thể nhét vừa quả trứng gà."Kim...Quả cầu ánh sáng màu vàng óng." Tần Nam Huyền cũng kinh ngạc nhìn Lam Phượng Hoàng, không ngờ vận may của nàng lại tốt như vậy, lại mở ra được quả cầu ánh sáng màu vàng óng."«Bánh Tiên Uông Uông»: Đồ ăn vặt sản xuất từ một thế giới thực tế nào đó, ăn thì không ngon mà giá thì đắt.""«Gậy phép thuật Tinh Dực»: Đến từ một thế giới ma tiên bảo nào đó, là gậy phép thuật của Mỹ Kỳ Mỹ Tuyết, gậy phép này có thể thi triển các loại công kích ma pháp, nhưng lúc này đã không còn ma lực.""«Ngàn năm đi một mình»: Đến từ một thế giới hiện thực, là một bức họa số lượng lớn, Quan Vũ cưỡi xe đạp nghìn dặm đi một mình. Thời Tam Quốc cũng muốn đi vào hiện đại hóa, cách nay mấy trăm năm cũng có thể coi là đồ cổ rồi.""«Thể chất Bách Độc Bất Xâm»: Đến từ một thế giới tu chân nào đó, sau khi hấp thụ sẽ Bách Độc Bất Xâm, cái gì độc dược cũng vô dụng." Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật Lam Phượng Hoàng mở ra được, chỉ vào cái bánh tiên bối nói: "Đó là tiên bối, một loại bánh quy giòn xốp." Lam Phượng Hoàng cầm lấy nó, theo Tần Nam Huyền gợi ý xé bao bì ra, trực tiếp phát cho mọi người trong quán mỗi người một ít. Bánh tiên bối này, rất lâu nàng chưa được ăn lại. Tần Nam Huyền bóc bao bì ăn một miếng, liền chuẩn bị tiếp tục nói tiếp. Nhậm Doanh Doanh, Hoàng Dung, và cả Lam Phượng Hoàng vừa ăn vừa lắng nghe Tần Nam Huyền giới thiệu."Gậy phép Tinh Dực." Tần Nam Huyền mở miệng nói: "Vật này có thể thi triển đủ loại ma pháp, nhưng bây giờ không có ma lực.""Ma pháp? Đó là thứ gì?" Hoàng Dung tò mò nhìn Tần Nam Huyền hỏi. Cái danh từ này dường như đây là lần đầu nàng nghe thấy, chẳng lẽ lại là một hệ thống tu luyện mới?" Tần Nam Huyền hờ hững lên tiếng: "Ma pháp là một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác biệt với nội lực." Nghe vậy, Nhậm Doanh Doanh cùng Lam Phượng Hoàng đều giật mình, hệ thống tu luyện hoàn toàn mới. Nếu như có thể mở ra, vậy thì thực lực của đệ tử dưới tay của mình sẽ tăng lên không ít."Cái thứ ba là một bức tranh." Tần Nam Huyền không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, tiếp tục mở miệng nói: "Quan Vũ nghìn dặm đi một mình." Lam Phượng Hoàng mở tranh ra thấy một bức họa rất kỳ lạ."Đây là Quan Vũ không sai, nhưng mà hắn cưỡi không phải là Xích Thố sao? Sao lại biến thành cái đồ này rồi?" Dù sao cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, Lam Phượng Hoàng cũng không để ý lắm, đặt nó sang một bên. Mọi người thấy sắp đến lúc giới thiệu quả cầu ánh sáng màu vàng óng, đều mở to mắt mong chờ nhìn vào nó."Đây là một loại thể chất." Tần Nam Huyền thản nhiên lên tiếng: "Gọi là Bách độc Bất Xâm, sau khi dung hợp, dù là loại độc dược gì cũng sẽ không có tác dụng với ngươi." Nghe Tần Nam Huyền giới thiệu, Hoàng Dung và mọi người sững sờ trong giây lát. Sau đó lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hãi nhìn quả cầu ánh sáng màu vàng óng. «Một »Bách độc Bất Xâm, điều này có nghĩa là gì! Điều này có nghĩa là sau này hành tẩu giang hồ sẽ không còn phải lo gặp phải hắc điếm hoặc bị người khác hạ độc. Khi đi lại giang hồ, người ta sợ nhất chính là loại tiểu nhân âm hiểm này, khó lòng mà phòng bị được. Hơn nữa Lam Phượng Hoàng vốn là một cao thủ dùng độc, có được thể chất này, nàng có thể nghiên cứu ra các loại độc thuật lợi hại hơn. Hoàng Dung cùng Nhậm Doanh Doanh đều ngưỡng mộ nhìn Lam Phượng Hoàng. Đúng là quả cầu ánh sáng màu vàng óng, thứ này quá mạnh mẽ rồi."Điếm chủ, chúng ta đã mở xong hết bình rồi, hôm nay xin phép cáo từ trước." Nhậm Doanh Doanh cũng biết Lam Phượng Hoàng mới từ Ngũ Độc Giáo chạy tới hẳn rất mệt. Mặc dù không muốn rời khỏi tiệm bình nhỏ cùng điếm chủ, nhưng mở bình xong rồi nên hướng điếm chủ xin cáo từ. Đến bên ngoài tiệm bình nhỏ, Lam Phượng Hoàng vẻ mặt hưng phấn nhìn Nhậm Doanh Doanh: "Nhậm đại tiểu thư, tiệm bình nhỏ này thật là thần kỳ, ta muốn về bảo thủ hạ của mình cũng tới mở." Nghe vậy, Nhậm Doanh Doanh nhíu mày một cái, lên tiếng nói: "Trước khi ngươi dẫn người đến, tốt nhất phải tìm hiểu xem bọn chúng có trung tâm không.""Nếu không lỡ đến lúc mở được thứ gì tốt lại phản bội ngươi thì công sức sẽ đổ sông đổ biển." Nghe Nhậm Doanh Doanh nói, Lam Phượng Hoàng cũng nghiêm mặt gật đầu: "Cái này ta hiểu." ... Bên kia, phái Võ Đang. Võ Đang lục hiệp tụ tập trong phòng của Trương Tam Phong. Trương Tam Phong vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn sáu cái đầu lớn bên cạnh mình còn sáng hơn cả ngọn đèn. Rốt cuộc đây là Võ Đang hay là Thiếu Lâm a kình. PS: Các loại cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận