Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 640: Tống Sư Đạo khiếp sợ, giá trị một tòa mỏ vàng giấy! ! Chu Bá Thông nghĩ chơi xấu! ! (canh hai )

Chương 640: Tống Sư Đạo kinh sợ, giá trị một mỏ vàng giấy! Chu Bá Thông nghĩ chơi xấu!! (canh hai) «lưỡi lục»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó chế tác, một cái cọc băng lấy đá làm chủ thể, khi đông lạnh thì cứng rắn, mang theo một cảm giác sột soạt, nhưng khi nhiệt độ lên cao và tan ra, cọc băng ngay ngắn sẽ biến thành một chiếc lưỡi mềm mại. Tần Nam Huyền liếc qua đồ vật Tống Sư Đạo mở ra, thời tiết này ăn cọc băng sợ là có hơi lạnh, nhưng bọn họ đều là người luyện võ, chắc là không sao cả. Tần Nam Huyền lạnh nhạt mở miệng nói: “Đây là một loại cọc băng tổ hợp, vị cũng không tệ lắm.” “Khi đóng băng thì ăn sột soạt,” “Tan tuyết rồi thì ăn mềm nhũn nhu nhu.” Nghe Tần Nam Huyền nói, trên mặt Tống Sư Đạo có chút không hiểu, cọc băng tan ra chẳng phải biến thành nước sao? ! Vì sao điếm chủ nói là ăn, mà không phải uống? ! Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của Tống Sư Đạo, Tần Nam Huyền tiếp tục giải thích: “Nó sau khi tan băng, sẽ không trực tiếp biến thành nước, mà là một loại đồ ăn giống như đồ ngọt mềm mại nhu nhu.” Nghe Tần Nam Huyền nói, Tống Sư Đạo lúc này mới hiểu, nhìn Tống Ngọc Trí một bên đang dùng đôi mắt to ngập nước, nhìn mình chằm chằm, Tống Sư Đạo bất đắc dĩ sủng nịch cười, rồi đưa lưỡi lục cho nàng. "Cảm ơn nhị ca!" Tống Ngọc Trí lập tức vui vẻ nhận lấy lưỡi lục, sau đó theo gợi ý của Tần Nam Huyền mở túi ra bắt đầu ăn. Răng ngà của Tống Ngọc Trí khẽ cắn, nhất thời hai mắt sáng lên, phát hiện cọc băng này có khẩu vị đúng như lời điếm chủ nói, rất ngon. Tống Sư Đạo không quan tâm đến Tống Ngọc Trí, mà là hết sức chăm chú nhìn cái bình cuối cùng trước mắt, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương, khi đó mình lập gia đình cũng không khẩn trương đến thế. Thở sâu mấy hơi bình tĩnh lại tâm tình, sau đó mới phất tay về phía bình. "Ba!" Kèm theo tiếng bình vỡ vang lên, một tờ giấy rơi ra ngoài, trôi bồng bềnh giữa không trung. Tống Sư Đạo thấy mình mở ra là một tờ giấy, trên mặt lập tức lộ vẻ buồn bực, xem ra vận may hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, sau đó có chút trầm muộn nói: “Điếm chủ, tờ giấy này là cái gì? !” “Tờ giấy này cũng không tệ lắm, rất thích hợp với việc làm ăn của nhà ngươi.” Nghe Tống Sư Đạo hỏi, Tần Nam Huyền liếc qua tờ giấy hắn mở ra, nhất thời chân mày hơi nhăn, tấm này không thể nghi ngờ là một mỏ vàng đang tồn tại a! «muối tinh luyện và chiết xuất»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, trải qua hơn trăm năm kinh nghiệm tổng kết ra, phương thức tinh luyện muối và phương thức chiết xuất tốt nhất, tiện lợi nhất. Nếu không phải Tống Khuyết trúng mỹ nhân kế của Từ Hàng Tĩnh Trai, đã đáp ứng với Phạm Thanh Huệ là mình không thể xuất thủ tranh bá thiên hạ, hơn nữa có thừa sự chuyên tâm đắm chìm vào đao đạo, e rằng sớm đã phản loạn, mà không phải như bây giờ chỉ chiếm giữ Lĩnh Nam không chịu ra. Bất quá, Tần Nam Huyền đem những ý nghĩ này đều vứt ra ngoài, ngược lại chuyện này đều không liên quan đến mình. Sau đó Tần Nam Huyền chỉ vào tờ giấy kia, khoan thai nói: “Phía trên này ghi chép phương thức tinh luyện muối và chiết xuất muối tốt nhất, tiện lợi nhất, có thể giúp ngươi luyện ra muối tinh khiết như tuyết trắng.” Nghe Tần Nam Huyền nói, trên mặt Tống Sư Đạo đầu tiên hiện lên vẻ kinh sợ, sau đó chuyển thành hừng hực, hắn không ngờ rằng cuối cùng mình lại mở ra được đồ tốt như vậy. Tống phiệt bọn họ luôn kinh doanh muối, tự nhiên là biết ý nghĩa của muối tinh khiết như tuyết trắng, ở đây đâu phải là một tờ giấy, đây chính là một núi vàng! ! ! Tống Sư Đạo lúc này có chút kích động cầm tờ giấy xuống, vừa nhìn thấy phương pháp chiết xuất phía trên, lập tức mê mẩn trong đó, không thể kiềm chế được. “Thiếu đương gia, thiếu đương gia…” Lúc Tống Sư Đạo đang chìm trong dòng suy nghĩ về tờ giấy, bên tai truyền đến tiếng của Tống Lỗ, trong nháy mắt đưa hắn từ trạng thái này giật mình tỉnh lại, nếu là dựa theo tính khí của các thiếu gia thế phiệt khác mà nói, Tống Lỗ khẳng định không tránh khỏi một trận trách phạt, ít nhất cũng bị răn dạy, nhưng Tống Sư Đạo thì khác, hắn chỉ quay đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tống Lỗ. Tống Lỗ nhẹ giọng nói: "Thiếu đương gia, chúng ta cần phải trở về." Nghe Tống Lỗ nói, Tống Sư Đạo mới nhớ mình bây giờ vẫn còn đang ở trong cửa hàng bình nhỏ, trên mặt hướng về phía Tần Nam Huyền, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, điếm chủ, ta xem nhập thần." Tần Nam Huyền cười nhạt lắc đầu, mở miệng nói: “Không có việc gì, ngược lại hiện tại cũng không ai mở bình.” "Đa tạ điếm chủ ban cho chúng ta nhiều đồ tốt như vậy, đến lúc đó đợi ta chiết xuất muối ra," “Đến lúc đó ta nguyện ý mỗi tháng biếu tặng cho điếm chủ hai phần lợi nhuận từ việc bán muối.” Tống Sư Đạo tuy bây giờ không phải là gia chủ của Tống Phiệt, nhưng vì Tống Ngọc Hoa và Tống Ngọc Trí đều là con gái, cho nên người kế nhiệm chức gia chủ của Tống phiệt nhất định là Tống Sư Đạo, lời hắn nói bây giờ cũng đại diện cho Tống phiệt. Tống Lỗ nghe thấy thiếu đương gia nhà mình nói, cũng không mở miệng ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy biếu cho điếm chủ hai phần có chút ít, nếu có thể lấy lòng được điếm chủ, dù là năm phần lợi ích cũng đáng. Tần Nam Huyền lắc đầu cự tuyệt Tống Sư Đạo, khẽ cười nói: "Tiền ta không cần, nếu ngươi có lòng, có thể cho nhiều người mở bình." Tống Sư Đạo gật đầu, hướng về phía Tần Nam Huyền bảo đảm: “Điếm chủ, ngươi yên tâm, qua một thời gian nữa ta nhất định sẽ dẫn người đến mở bình.” "Hôm nay sẽ không quấy rầy, xin cáo từ trước." Tần Nam Huyền gật đầu, sau đó Tống Sư Đạo liền mang theo Tống Lỗ, và Tống Ngọc Trí với khuôn mặt tiếc nuối rời đi, nàng cảm thấy chỗ này chơi còn thích hơn nhiều ở nhà. Người mở bình hết rồi, Đông Phương Bất Bại cũng mang theo Độc Cô Cầu Bại chuẩn bị rời đi. "Lão ngoan đồng, ngươi đi với chúng ta đi!" Đông Phương Bất Bại định nhờ Lão ngoan đồng giúp đỡ. Chu Bá Thông đảo mắt một vòng, đã có đồ chơi hắn rõ ràng không muốn theo Đông Phương Bất Bại bọn họ đi, sau đó liền thấy Tiểu Long Nữ đang ngơ ngác đứng bên cạnh, lúc này liền chỉ vào Tiểu Long Nữ nói: “Ta tạm thời không đi cùng ngươi vội, chờ ta thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Long Nữ rồi đến đó đi!” Tiểu Long Nữ ngơ ngác nhìn Chu Bá Thông, nàng còn chưa biết mình đã bị coi là bia đỡ đạn. “Hử? Mụi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận