Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 280: Âm Quỳ Phái phản đồ quy túc, tiểu nữ đầu bếp mang theo người nhà tới bình nhỏ cửa hàng « canh hai ».

"Chương 280: Phản đồ của Âm Quỳ phái quy phục, cô đầu bếp nhỏ mang theo người nhà đến tiệm nhỏ « canh hai »."tự sát đi!"Chúc Ngọc Nghiên nhìn nàng thật sâu một cái, móc ra một cây gậy chạm vào người nàng, Vương nghĩ trong đầu có thêm một ít ký ức, lúc này nàng đồng cảm nhìn Chúc Ngọc Nghiên một cái, bất quá nàng cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, ngược lại bản thân đều sắp chết, để tin tức này theo cùng cái chết của mình tiêu tan đi,đầu tiên là nhặt con dao găm trên đất lên, đột nhiên hướng thẳng vào tim của Lầu A."Phập!"Theo tiếng dao găm cắm vào tim vang lên, vẻ thống khổ trên mặt Lầu A thoáng lộ ra nét nhẹ nhõm.Vương nghĩ vuốt tóc Lầu A xong, cười nhạt một tiếng, dao găm đột nhiên đâm vào buồng tim của mình, trong nháy mắt ngã xuống trên thi thể Lầu A.Chúc Ngọc Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn hai thi thể, chậm rãi mở miệng nói: "Động thủ! Mau!"Nghe được lời Chúc Ngọc Nghiên, rất nhiều kẻ phản bội còn chưa kịp phản ứng, những đệ tử Chúc Ngọc Nghiên an bài ở bên cạnh kẻ phản bội đồng loạt rút lưỡi dao ra đâm thẳng vào tim của bọn chúng.Đã bị người bên cạnh trực tiếp đâm xuyên tim.Bất quá cũng có một vài kẻ cơ linh nhận thấy chuyện không ổn, còn đang phòng bị, trực tiếp bắt được thời cơ, thấy người bên cạnh mình động thủ, nhanh chóng né tránh vũ khí trong tay, muốn mở một đường máu.Nhưng những người này đều là trải qua luyện tập ở tháp thí luyện, đối với loại chuyện như vậy đã sớm có chuẩn bị, né tránh công kích, phối hợp cùng những đệ tử khác, trực tiếp trấn áp bọn chúng.Chốc lát sau, những kẻ phản bội này, kẻ chết, người bị bắt.Còn lại ngoại trừ những kẻ phản bội ẩn núp quá sâu, những người khác cơ bản đều là đệ tử trung tâm của Âm Quỳ phái.Chúc Ngọc Nghiên nhìn các đệ tử, chậm rãi nói: "Về sau phàm là kẻ phản đạo, đều sẽ có kết cục này."Văn Thải Đình hiểu ý, xách một người đặt trước Thực Nhân Hoa (Chomper), trong ánh mắt kinh hoàng của người đó, Thực Nhân Hoa (Chomper) một ngụm nuốt chửng, đến tiếng kêu thảm thiết cũng không có phát ra, không khỏi rợn cả da đầu, chỉ còn lại âm thanh Thực Nhân Hoa (Chomper) nhai nuốt.Những kẻ phản bội còn đang ẩn mình thấy một màn này, có chút hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.Đây là yêu thuật à!?? Thực vật mà lại có thể ăn người! ! Trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải ẩn mình kỹ hơn, tránh biến thành phân bón cho hoa."Giết hết!"Chúc Ngọc Nghiên phân phó Văn Thải Đình: "Đem hai người bọn chúng chôn cùng nhau đi."Trực tiếp đem toàn bộ những đệ tử phản giáo hiện tại bắt được, sau đó hóa thành một đạo hắc ảnh biến mất trước mắt mọi người.Văn Thải Đình nháy mắt với các đệ tử trong môn phái, các đệ tử hiểu ý, nhất thời giơ tay chém xuống, tất cả đều bị giết chết.Sau đó Văn Thải Đình liền an bài các đệ tử xử lý thi thể của những kẻ phản đồ đã chết, kéo đến một chỗ tập trung thiêu hủy, tránh gây ra ôn dịch.Còn mình thì mang theo thi thể của Vương nghĩ và Lầu A, tìm một nơi mai táng cùng nhau. Hoàng Dung và những người khác cuối cùng cũng đã đến.Bên ngoài tiệm nhỏ, Hoàng Dung mặt mày phong trần mệt mỏi nhìn tiệm nhỏ quen thuộc trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.Cuối cùng có thể gặp được điếm chủ rồi.Lúc này bước chân nhanh hơn, vẻ mặt hưng phấn đi vào trong tiệm."Điếm chủ, ta đã về rồi!"Tần Nam Huyền đang chơi đùa với mèo nghe tiếng Hoàng Dung, trên mặt mang nụ cười ôn nhu nói: "Hoan nghênh trở về!" "Điếm chủ, ta rất nhớ ngươi a!"Hoàng Dung trực tiếp nhào vào người Tần Nam Huyền, Tần Nam Huyền vỗ vai nàng."Trở về là tốt rồi."Sau đó tỉnh táo lại Hoàng Dung, nghĩ đến cha mẹ còn đang ở sau lưng mình nhìn mình kìa, nhất thời có chút xấu hổ buông Tần Nam Huyền ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng Lão Tà và Phùng Hành, thấy trong mắt bọn họ vẻ suy tư, nhất thời mặt cười đỏ bừng, giọng nhỏ như tiếng muỗi mở miệng: "Điếm chủ, đây là mẫu thân ta, Phùng Hành."Tần Nam Huyền có chút hiếu kỳ nhìn đánh giá Phùng Hành một cái,"Mẫu thân, đây chính là điếm chủ thần kỳ mà con đã nói đó."phát hiện Phùng Hành dung mạo mỹ lệ, làn da trắng mịn như sương, một đôi mắt linh động tò mò đánh giá Tần Nam Huyền.Dung mạo này ngược lại không giống như là mẫu thân của Hoàng Dung, Tần Nam Huyền cười tươi gật đầu,ngược lại có chút giống như là tỷ tỷ của Hoàng Dung vậy.Phùng Hành cũng không ngượng ngùng, thoải mái gật đầu với Tần Nam Huyền: "Điếm chủ!"Chu Bá Thông bên cạnh Hoàng Lão Tà thấy Hoàng Dung dĩ nhiên không giới thiệu mình, nhất thời gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai mở miệng: "Tiểu Hoàng Dung, còn có ta nữa, sao ngươi không giới thiệu ta à?"Lúc này Tần Nam Huyền mới dời mắt sang người lão giả bên cạnh Hoàng Lão Tà, chỉ thấy hắn tóc bạc da trẻ, nhưng lại không có cái vẻ nhìn thấu sự đời của lão nhân, ngược lại là vẻ mặt ngây thơ chất phác, hành vi cử chỉ như trẻ con.Khí chất thâm trầm, thấy Hoàng Dung không giới thiệu mình thì mặt lộ vẻ không vui.Hoàng Dung vốn còn hơi xấu hổ, nhất thời cảm giác bị bỏ quên, đều bị Chu Bá Thông làm hỏng, tức giận mở miệng: "Điếm chủ, đây là một người bạn của ta, gọi là Lão ngoan đồng Chu Bá Thông."Hoàng Dung cũng không coi Lão ngoan đồng là tiền bối của mình, ngược lại là xem như bạn bè cùng thế hệ.Nghe Hoàng Dung giới thiệu mình, Chu Bá Thông lúc này mới vẻ mặt hài lòng nhìn Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, nghe nói trong tiệm của ngươi có nhiều đồ chơi hay, ở đâu vậy" A, nhanh cho Lão ngoan đồng ta xem thử.Nghe được lời Lão ngoan đồng, Tần Nam Huyền chỉ vào kệ hàng trên tường, lạnh nhạt mở miệng: "Đều ở chỗ đó."Lão ngoan đồng nhất thời theo hướng tay của Tần Nam Huyền nhìn sang, phát hiện trên kệ bày từng hàng bình, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc chạy đến trước kệ,không hề nhấc lên nửa điểm sóng lớn nào.Sờ sờ vào cái bình này, gõ gõ vào cái bình kia, một bộ dạng tò mò,không kìm được thúc động nội lực hướng vào bình.Lại phát hiện nội lực của mình đánh vào bình giống như trâu xuống bùn, nhất thời có chút không tin tà thi triển Khổng Minh quyền hướng vào bình,bình vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì.Phùng Hành đứng bên cạnh vẻ mặt thích thú nhìn hành động của Chu Bá Thông, mở miệng hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, vì sao Chu Bá Thông đánh mà bình không vỡ?"Tần Nam Huyền liếc mắt nhìn Chu Bá Thông, thản nhiên nói: "Hắn không đưa tiền, đương nhiên không mở được bình."Chu Bá Thông tuy đang tranh cao thấp với cái bình, nhưng tai vẫn đang nghe trộm cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận