Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 36: Dung Ma Ma Tú Hoa Châm, Vương Thế Sung đến (canh hai )

Trương Vô Kỵ cũng không nghĩ nhiều, ngược lại thấy mọi thứ đều như nhau, rất nhanh đã chọn xong mười cái bình. Tần Nam Huyền vẫy tay, các bình liền vô thanh vô tức từ trên giá hàng bay xuống, đặt trước mặt trên bàn. Trương Vô Kỵ nhìn những cái bình trước mắt, trong mắt lóe lên tia nhìn cừu hận.
"Thiếu Lâm, Nga Mi, Hoa Sơn... Các ngươi cứ chờ đó cho ta."
Ôm mối cừu hận trong lòng, Trương Vô Kỵ một chưởng đập nát cái bình thứ nhất.
"Ba!"
Theo tiếng bình vỡ, một loại quả rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
« Quả dại »: Đến từ một cây dại ở bên ngoài, ăn cũng khá ngon.
Tần Nam Huyền liếc qua thứ mà Trương Vô Kỵ mở ra, nhàn nhạt nói: "Một quả dại, ăn cũng không tệ."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, trong mắt Trương Vô Kỵ lóe lên vẻ thất vọng, không ngờ cái bình đầu tiên của mình chỉ ra được một quả dại.
Nhưng nghĩ đến sư công của mình đã mở được thứ tốt, tức là tiệm chủ không có lừa người.
Chỉ là vận khí của mình không được tốt mà thôi.
Liếc nhìn quả dại chẳng có gì đặc biệt, Trương Vô Kỵ thở dài đập nát cái bình thứ hai.
"Ba!"
Theo tiếng vỡ của bình thứ hai, một cây kim lơ lửng giữa không trung. Nhìn cây kim này, Trương Vô Kỵ nhất thời có dự cảm chẳng lành, cây kim này trông giống như kim dùng thêu quần áo của nương hắn vậy, chẳng lẽ đây chỉ là Tú Hoa Châm bình thường sao?
« Tú Hoa Châm »: Đây không phải là Tú Hoa Châm thông thường, đây là cây kim trước đây Dung Ma Ma dùng để ghim vào Yến Tử, không chỉ có thể ghim người, còn dùng để thêu thùa được.
Tần Nam Huyền liếc mắt, có chút cạn lời, Trương Vô Kỵ chẳng phải là Thiên Mệnh Chi Tử sao? Sao vận khí lại tệ thế này? Lắc đầu nhìn Trương Vô Kỵ, mở miệng: "Đây là một cây Tú Hoa Châm."
Ngập ngừng một lát, hắn bồi thêm một câu: "Có ý nghĩa sưu tầm nhất định."
Có ý nghĩa sưu tầm, ý là cây Tú Hoa Châm này cũng không tệ. Nhưng nghe sao cũng chỉ vẫn là một cây Tú Hoa Châm. Mười hai hoàng kim lại mua được cái này? Mười hai hoàng kim mà ra chợ thì mua không biết bao nhiêu là Tú Hoa Châm ấy chứ. Trương Vô Kỵ có chút câm nín, đành cất Tú Hoa Châm vào, dù sao cũng là mười hai hoàng kim mua, đâu thể vứt đi được. Nhìn đến cái bình thứ ba, Trương Vô Kỵ nhắm mắt cầu nguyện.
"Cha, mẹ, hai người trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ con mở ra được thứ tốt để báo thù cho hai người."
Cầu nguyện xong, Trương Vô Kỵ trực tiếp tung quyền đập nát cái bình thứ ba.
"Ba!"
Theo tiếng bình vỡ tan, mảnh vỡ biến mất, cái bình này lại là rỗng không! Trước đó còn thả ít vật phẩm thông thường bên trong, hiện giờ thì cái gì cũng không có? Mọi người đều ngơ ngác nhìn Tần Nam Huyền giải thích. Tần Nam Huyền có chút kinh ngạc nhìn Trương Vô Kỵ. Theo lẽ mà nói, Trương Vô Kỵ đáng ra phải là Thiên Mệnh Chi Tử mới đúng, sao vận khí lại như đùa giỡn thế này. Lại còn ra bình rỗng nữa, cái vận khí này sao lại kém đến vậy chứ. Tần Nam Huyền nhìn Trương Vô Kỵ với vẻ cổ quái: "Như ngươi thấy đấy, đây là một cái bình rỗng!"
Nghe vậy, Trương Vô Kỵ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Nam Huyền dò hỏi: "Tiệm chủ, đồ trong này đâu? Có phải ngài quên bỏ vào rồi không?"
Tần Nam Huyền cũng lần đầu thấy trong bình lại không có gì thế này. Trước đó đám Đông Phương Bất Bại và Nhậm Doanh Doanh, dù mở ra thứ gì cũng có vật phẩm thông thường, chưa bao giờ xuất hiện bình rỗng. Đã mở đến sáu, bảy chục cái bình rồi, mà bình rỗng vẫn là lần đầu xuất hiện.
"Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một cái bình rỗng thôi." Tần Nam Huyền giải thích cho mọi người: "Trong bình có gì, ta cũng không rõ, ngươi có thể mở ra vật gì hoàn toàn dựa vào vận may, cho nên cũng có thể xuất hiện bình rỗng."
Sắc mặt Trương Vô Kỵ trong nháy mắt trở nên xám xịt vô cùng. Dĩ nhiên là không có gì! Nhìn biểu tình kinh ngạc của hai vị mỹ nữ hiệp kia, các nàng dường như cũng là lần đầu chứng kiến bình rỗng. Chẳng phải là nói vận may của mình là kém nhất sao? Thì ra trong bình không phải cái gì cũng có, lại còn cả bình rỗng nữa. So ra, việc không mở ra được thứ tốt vẫn còn hơn là ra bình rỗng. Hoàng Dung và Nhậm Doanh Doanh cũng liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ may mắn. Hai người mang thần sắc có chút phức tạp nhìn tiểu nam hài gầy yếu trước mắt. Không biết Trương Vô Kỵ này kiếp trước đã làm gì mà lại thảm đến vậy, vậy mà mở ra được cả bình rỗng. Trương Vô Kỵ không phải là không nghi ngờ tiệm chủ làm trò. Nhưng ngẫm lại kỹ thì bình là mình chọn, cũng là tự tay mình mở, tiệm chủ căn bản không có thời gian tráo đổi. Có thể mở ra được thứ gì, đều là trước đó đã bỏ vào. Cho nên căn bản không có chuyện gian dối.
"Tiệm chủ, ta muốn hỏi một chút, trước đây có ai mở ra bình rỗng chưa?" Trương Vô Kỵ có chút mong chờ nhìn Tần Nam Huyền. Hy vọng từ miệng hắn có thể nghe được có người khác từng mở ra bình rỗng.
"Chưa có!" Tần Nam Huyền lắc đầu, phá tan ảo tưởng của Trương Vô Kỵ: "Trước đây không có ai mở ra bình rỗng cả, ngươi là người đầu tiên mở ra bình rỗng trong tiệm này đấy." Còn một câu nữa, Tần Nam Huyền vì giữ thể diện cho hắn mà không nói ra, đó chính là ta chưa bao giờ thấy ai có vận khí kém như ngươi. Điều này làm Trương Vô Kỵ có chút hoài nghi chính mình, chẳng lẽ vận khí của mình lại tệ như vậy sao? Có phải tại vận khí của mình mà cha mẹ mới bị hại? Nếu như không có mình thì có lẽ cha mẹ đã không gặp chuyện. Nghĩ đến đây sắc mặt Trương Vô Kỵ có chút ảm đạm và tự trách.
"Vô Kỵ, không có gì đâu, đây mới chỉ là cái bình thứ ba thôi, vẫn còn bảy cái nữa mà, nói không chừng vận may đều dồn vào mấy cái bình cuối cùng đấy." Trương Tam Phong nhìn ánh mắt Trương Vô Kỵ, biết hắn đang nghĩ đến chuyện của cha mẹ nên vội vàng lên tiếng an ủi. Nghe Trương Tam Phong an ủi, Trương Vô Kỵ liền gắng lấy lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục mở bình.
Lúc này trong tiệm nhỏ lại đón thêm một vị khách mới. Dương Khánh cung kính hướng về phía Vương Thế Sung nói: "Đại nhân, đây chính là cửa hàng bình nhỏ."
"Cái cửa hàng bình nhỏ này vậy mà lại đơn sơ như vậy!?" Vương Thế Sung nhìn cửa hàng nhỏ giản dị tự nhiên, thậm chí có chút cũ kỹ trước mắt, có phần kinh ngạc. Dường như không thể ngờ cái cửa hàng nhỏ xập xệ như vậy mà lại có bình thần kỳ như lời đồn.
"Cậu, giống như lời ngài nói, người ẩn sĩ mới không quan tâm đến những hình thức này." Lúc này, một mỹ nữ vận y phục trắng khỏe mạnh đi bên cạnh Vương Thế Sung, hoạt bát nói. Nàng có làn da trắng như tuyết như ngọc, trắng khác thường, nàng có đôi lông mày như sợi huyền, mái tóc đen nhánh tung bay được búi cao trên đỉnh đầu, vài sợi tóc mai che trên trán, khóe mắt hơi xếch lên, mang vẻ cao gầy. Cho dù là mặc váy trắng cũng không che giấu được vẻ đẹp thon thả, linh động quyến rũ của vóc dáng nàng.
"Thục Ny nói phải, đối đãi với cao nhân như vậy thì không thể dùng lẽ thường được." "Dương Khánh, ngươi cứ chờ chúng ta ở bên ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận