Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 149: Túi trữ vật mở ra, Bạch Triển Đường tới bình nhỏ cửa hàng « canh một ».

Chương 149: Túi trữ vật mở ra, Bạch Triển Đường tới tiệm tạp hóa « canh một ».
« hộp mù kinh hỉ »: Đây là một hộp mù kinh hỉ đến từ một thế giới tu tiên nào đó, sau khi mở ra có thể ngẫu nhiên nhận được một vật phẩm của Tu Tiên Giới.
Tần Nam Huyền thấy cái hộp mù cuối cùng không khỏi có chút quái dị, mở lọ rồi mới mở hộp mù, như vậy có tính là hành vi lồng trong lồng không?
"Quả cầu ánh sáng màu trắng kia là nội lực." Tần Nam Huyền thản nhiên nói: "Bảy năm nội lực."
Nghe vậy, Mạc Thanh Cốc không chút do dự hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng trước mặt.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy một luồng nội lực xuất hiện trong cơ thể, từ từ hòa vào nội lực của mình. Cảm nhận được thực lực tăng lên, Mạc Thanh Cốc có chút phấn khích khó hiểu.
Tần Nam Huyền tiếp tục giới thiệu: "Đây là một quyển bí tịch, Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm Tự."
Nghe vậy, Trương Tam Phong cùng những người khác có chút kinh ngạc nhìn quyển sách đang lơ lửng giữa không trung, cảm thán tiệm trưởng quả nhiên thần thông quảng đại, bí tịch không truyền ra ngoài của Thiếu Lâm Tự mà cũng có thể mở ra được. Bất quá Trương Tam Phong lập tức nghĩ đến, bí tịch của Võ Đang mình cũng có thể bị mở ra, liền không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ nữa.
Mạc Thanh Cốc trực tiếp đưa bí tịch cho Trương Tam Phong xem xét, bản thân cũng không có thời gian xem mấy thứ này.
Tần Nam Huyền chỉ vào thứ cuối cùng, lạnh nhạt nói: "Đây là hộp mù kinh hỉ đến từ một thế giới tu tiên, sau khi mở ra có thể nhận được một món vật phẩm đến từ thế giới tu tiên."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, bất kể là ba người của Võ Đang, hay là Trương Tam Phong đang quan sát Tẩy Tủy Kinh, hoặc là Loan Loan đang nằm trên ghế tiêu dao, tất cả đều có chút gấp gáp, mắt nóng rực nhìn hộp mù kinh hỉ trước mặt Mạc Thanh Cốc. Trong mắt Loan Loan sự ghen tị và tham lam không hề che giấu nhìn chằm chằm hộp mù kinh hỉ.
Trương Tam Phong hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đây là tiệm tạp hóa, Loan Loan cũng không dám hành động.
Mạc Thanh Cốc không chút do dự trực tiếp mở hộp mù kinh hỉ.
Mọi người thấy bên trong đặt một cái túi trông rất tinh xảo cỡ ví tiền, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.
Chỉ có Loan Loan là lộ vẻ hả hê trên mặt. Túi làm ra rất tốt, nhưng, mình cần cái túi tinh xảo như vậy thì có ích gì chứ.
« Túi trữ vật »: Túi trữ vật được một học đồ luyện chế đến từ một thế giới tu tiên nào đó, có không gian chứa đồ 100 m³, chỉ có thể mang theo vật phẩm không có sinh cơ, không thấm nước, quả thật là vật phẩm cần thiết cho việc du lịch ở nhà.
"Là đồ tốt!" Tần Nam Huyền nhìn đồ vật này thản nhiên nói: "Là một cái túi trữ vật, có thể chứa 100 m³ đồ đạc, cũng chính là có thể chứa một vạn đấu đồ đạc, nhưng chỉ có thể đựng đồ vật chết."
"Cái gì!?"
"Có thể chứa nhiều đồ như vậy sao?"
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, thần sắc trên mặt mọi người biến đổi, ai nấy đều vẻ mặt kinh hãi nhìn cái túi tinh xảo. Nếu không phải từ miệng tiệm trưởng nói ra lời này, mọi người đều cho là đang nói đùa.
Chưa bao giờ nghe nói cái túi nhỏ cỡ ví tiền, có thể chứa 100 m³ đồ đạc.
Một cái túi nhỏ như vậy, nhét mấy trăm lượng hoàng kim vào còn hơi khó, huống chi là thứ khác. Trương Tam Phong càng vô cùng kinh hãi!
"Túi trữ vật ?!"
Loại đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mình lúc này lại tận mắt nhìn thấy. Cho dù Trương Tam Phong sống hơn trăm tuổi, vẫn là vô cùng kích động.
Người Võ Đang trên mặt đều hiện vẻ mừng như điên, Loan Loan thì lại nhíu mày, mặt mày khổ sở.
Thấy vẻ mặt của bọn họ, Tần Nam Huyền nghĩ tới câu nói mà trước đây bạn trên mạng từng nói. Nụ cười sẽ không biến mất, chỉ là từ trên mặt ngươi chuyển sang trên mặt ta mà thôi.
Thật đặc biệt phù hợp với cảnh tượng trước mắt này.
"Tiệm trưởng, ta đến mở lọ."
Lúc này Bạch Triển Đường nở nụ cười đi đến, thấy đám người Võ Đang vẻ mặt tươi cười. Trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, bí mật đều ở bên trong tiệm tạp hóa này.
Mạc Thanh Cốc bọn họ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Triển Đường. Đây không phải là tiểu nhị chạy bàn ở Đồng Phúc Khách Sạn nơi mình đang ở sao? Sao lại đến đây.
Nhưng trên mặt Trương Tam Phong không có chút thần sắc kinh ngạc nào, từ ngày đầu tiên vào ở Đồng Phúc Khách Sạn, ông đã phát hiện khách sạn này không đơn giản. Chỉ riêng tên tiểu nhị chạy bàn này thôi, dù cố gắng che giấu nội lực của mình, nhưng Trương Tam Phong vẫn có thể nhận ra hắn ít nhất cũng là Tiên Thiên Cảnh Giới, khinh công cũng không hề đơn giản.
Vậy nên đối với việc Bạch Triển Đường đến tiệm tạp hóa này, ông tuyệt nhiên không hề kinh ngạc.
Tần Nam Huyền cũng gật đầu cười, chỉ vào giá hàng nói: "Lọ đều ở trên giá, trả tiền là có thể chọn một cái để mở."
Bạch Triển Đường thấy lúc này đám người Võ Đang đang mở lọ, vội lắc đầu, cười nói: "Không sao, ta không vội, để các đạo trưởng mở trước đi."
Tần Nam Huyền gật đầu, hướng Mạc Thanh Cốc thản nhiên nói: "Chỉ nói không thì ngươi không có khái niệm gì, ngươi tự mình thử đi."
Mạc Thanh Cốc gật đầu, sau đó thử cho những thứ mình vừa mở ra vào.
"Bá!"
Mọi người thấy bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mà Mạc Thanh Cốc vừa đặt bên cạnh trực tiếp biến mất không thấy đâu. Trương Tam Phong cùng mọi người kinh hãi nhìn cảnh này.
Thì ra thực sự có thể cho đồ vào.
Bạch Triển Đường vừa vào tiệm càng há to miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn cảnh vượt quá lẽ thường này. Bạch Triển Đường dụi mắt, phát hiện cảnh này không phải ảo giác.
Thảo nào Tứ Cái Lông Mày nói với mình nếu không đến tiệm tạp hóa này thì chắc chắn hối hận cả đời.
Một cửa hàng nhỏ thần kỳ như vậy, mình nếu không tới, đâu chỉ hối hận cả đời, kiếp sau e rằng cũng không tha thứ cho chính mình.
Mạc Thanh Cốc cũng lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ khi nào tự mình dùng cái túi trữ vật này rồi mới có thể trải nghiệm được nó thần kỳ đến mức nào. Trong đầu vừa nghĩ, bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn vừa cho vào liền xuất hiện lại trên tay Mạc Thanh Cốc.
Sau đó lại cất vào.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn nằm trong túi trữ đồ, xung quanh quần áo là không gian vô cùng rộng rãi.
Mạc Thanh Cốc thử một hồi liền đưa túi trữ vật cho Trương Tam Phong, để bọn họ cũng được trải nghiệm sự thần kỳ của túi trữ đồ.
Còn mình thì quay người nhìn bốn cái lọ trước mặt. Đưa tay đánh tới.
"Ba ba ba ba!"
Bốn tiếng nhẹ vang lên, tiếng bình vỡ vang lên, bốn đồ vật rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Một quả cầu ánh sáng màu tím. Một viên cầu màu tím. Một cái xà ngang cùng với hai cái bánh xe. Một tờ giấy nhỏ.
PS: Cầu hoa, đánh giá, vé tháng, cảm ơn Hoa Thanh Phong đại ca vé tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận