Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1070: Quỷ dị Mona Lisa mỉm cười! ! ! Trên đảo nhỏ người Nhật! ! (canh hai )

Chương 1070: Nụ cười quỷ dị của Mona Lisa! ! ! Đảo nhỏ của người Nhật! ! (canh hai) Chứng kiến vật này, Kiều Phong nhất thời sửng sốt một chút, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, đây là vật gì? Chẳng lẽ là một loại ám khí mới sao? ! « Konoha Ninja hộ ngạch »: Đến từ một thế giới Ninja nào đó, một tín vật tốt nghiệp của Ninja làng, có thể đại biểu thân phận của bản thân, cũng có thể đại biểu cho việc bản thân đã tốt nghiệp học viện Ninja. Đeo hộ ngạch này lên, sẽ tăng một thành Chakra! Cũng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ các Ninja Konoha khác! Tần Nam Huyền liếc qua đồ vật mà Kiều Phong mở được, khẽ cười nói: "Vật này là hộ ngạch của Ninja làng Konoha." Sau đó cười nhạt kể tác dụng của vật này một lần. Nghe được hiệu quả của nó, vẻ mặt Kiều Phong lộ ra một tia cổ quái, "Ngũ ba linh" Vật này đối với ta mà nói không có tác dụng gì. Chưa kể ở đây không có cái gọi là làng Konoha, coi như là có, cũng không thể so với thế lực Cái Bang còn lớn hơn được. Còn việc tăng Chakra đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì trong cơ thể hắn hiện tại không có Chakra! Bất quá Kiều Phong vẫn thu nó vào, hiện tại không dùng được không có nghĩa là sau này không dùng được! Cất xong, Kiều Phong mới phất tay về phía chiếc bình cuối cùng! "Ba!" Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một bức họa rơi ra, lơ lửng trên không trung! « Nụ cười Mona Lisa »: Đến từ một thế giới thực tại nào đó, một bức họa vô cùng tinh xảo và thần kỳ, bất luận ngươi nhìn từ góc độ nào, ngươi đều sẽ thấy ánh mắt Mona Lisa nhìn chằm chằm vào ngươi. Có giá trị sưu tầm cực cao. Chứng kiến Kiều Phong lại mở ra được bức vẽ này, Tần Nam Huyền nhất thời nhíu mày, bức họa này quả thực thần kỳ, trước kia còn chuyên môn đi nghiên cứu vì sao dù đi tới góc độ nào, Mona Lisa vẫn sẽ nhìn mình, đối với mình cười, nghe nói là liên quan đến hệ thống thị giác của người, chứ không phải do biểu tình thần bí khó lường của người trong tranh. "Bức họa này gọi là nụ cười Mona Lisa." Tần Nam Huyền phục hồi tinh thần lại chỉ vào bức họa, thong thả nói: "Là một bức họa cô gái, có giá trị ý nghĩa rất cao." Nghe Tần Nam Huyền nói xong, Kiều Phong khẽ nhíu mày, mình một nam tử, muốn tranh vẽ cô gái làm gì, đến lúc đó bị người thấy lại tưởng mình là hạng người phong lưu. Kiều Phong cầm bức họa xuống, mở ra quan sát, mày càng nhíu chặt hơn, nữ tử trong tranh lại là một dị tộc. Khi biết mình là người Khiết Đan, hắn bây giờ rất bài xích người dị tộc. Cho nên khi nhìn thấy tranh này giống người dị tộc, hắn liền vận nội lực, muốn hủy diệt bức họa này. Kết quả lại phát hiện một chuyện quỷ dị, chính là cho dù hắn di chuyển bức họa như thế nào, chỉ cần khi đối diện với hắn, ánh mắt của người trong tranh đều nhìn hắn, hơn nữa khóe miệng của nữ tử trong tranh còn hơi nhếch lên một nụ cười như có như không. Kiều Phong hiểu rõ, xem ra đây chính là chỗ có giá trị sưu tầm của bức họa. Kiều Phong nhất thời có chút rối rắm, không biết nên hủy hay giữ lại bức họa này. Do dự một hồi, Kiều Phong vẫn quyết định giữ bức họa lại, sau này bán cho người có kiến thức, đổi lấy chút tiền tài. Đến đây, Kiều Phong đã mở hết mười chiếc bình. Kiều Phong cũng không ở lại, hắn còn phải đi xử lý chuyện của Cái Bang, đi điều tra xem Khang Mẫn và đám người kia định vạch trần thân phận của hắn như thế nào, và xử lý chuyện của Cái Bang. Còn việc đưa những trưởng lão Cái Bang còn lại đến đây mở bình, chuyện này nghĩ thôi đã không dám nghĩ, bởi vì trước kia hắn luôn cho rằng có một vài người vì tốt cho Cái Bang, mới phát sinh tranh chấp với hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần bọn họ nhắm vào mình, đều là muốn hắn giao ra vị trí bang chủ. Kiều Phong cho dù có trượng nghĩa, cũng không trượng nghĩa đến mức có thể cho bọn họ từ cửa hàng mở bình nhỏ này mà mở ra đồ tốt để đối phó với chính mình. Chứng kiến Kiều Phong rời đi, Lý Thế Dân cũng cáo từ Tần Nam Huyền, chuẩn bị rời đi... Lý Tú Ninh ở một bên lại không nỡ nhìn Tần Nam Huyền, nếu có thể, nàng thật sự muốn giống Loan Loan mà ở lại đây, đáng tiếc, nàng không làm được. Chỉ có thể lưu luyến không rời nhìn Tần Nam Huyền cáo biệt, rồi mạnh mẽ khống chế bản thân xoay người rời đi. Ra khỏi cửa hàng mở bình nhỏ, Lý Thế Dân nói với hai cô gái bên cạnh: "Tú Ninh, Hồng Phất, ta hi vọng các muội đừng kể chuyện này cho phụ thân bọn họ biết." Nghe lời Lý Thế Dân, Lý Tú Ninh vẫn còn đắm chìm trong sự quyến luyến khi rời xa Tần Nam Huyền, nhất thời tỉnh táo lại, do dự một lát, vẫn gật đầu đồng ý thỉnh cầu của nhị ca. "Cảm ơn muội, tứ muội!" Lý Thế Dân vẻ mặt cảm kích nhìn nàng cười, rồi họ đi về phía Đồng Phúc Khách Sạn, chuẩn bị trở về Dư Hàng tìm Đan Mỹ Tiên tiếp tục đàm phán chuyện hợp tác.... Bên kia, trên đường đến hải vực thành Lạc Dương, một chiếc thuyền nhỏ đang hướng về phía Lạc Dương, trên thuyền là ba tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc. Chính là Vân Ngọc Chân và những người khác từ Dư Hàng đi đường thủy đến. "Bang chủ, chúng ta đây là phải đi đâu à? !" Du Thu Nhạn vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vân Ngọc Chân, nàng có chút không hiểu, vì sao bọn họ lại rời bang phái đến những nơi khác, chẳng phải tương đương với tự vứt bỏ ba mươi tư phân đà của bang phái hay sao? "Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Vân Ngọc Chân không giải thích với nàng, mà chỉ thần bí khó lường cười cười. Vân Chi ở bên cạnh biết chuyện gì đang xảy ra, đây là bang chủ chuẩn bị dẫn Du Thu Nhạn đến cửa hàng mở bình nhỏ. Nhưng nàng thấy bang chủ không nói ra, đương nhiên nàng cũng sẽ không nói. Thấy Vân Ngọc Chân không nói, Du Thu Nhạn cũng không hỏi nữa, mà ngồi trên thuyền buồn chán nhìn xung quanh. Đột nhiên thấy một chiếc thuyền từ xa đang đi về phía một hòn đảo nhỏ. "Bang chủ, ngươi nhìn kia kìa!" Nghe Du Thu Nhạn gọi, Vân Ngọc Chân và Vân Chi lập tức nhìn về phía đó. Chỉ thấy một chiếc thuyền đang đi về phía hòn đảo nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận