Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 726: Đến từ tường viện bên ngoài tìm tòi bí mật giả! ! Một trăm lượng mua một mạng, kiếm lợi lớn! ! (sáu chương )

Chương 726: Kẻ mò mẫm bí mật từ bên ngoài tường viện! ! Một trăm lượng mua một mạng, kiếm lời lớn! ! (sáu chương) Lúc này Hoàng Dung cùng Vệ Trinh Trinh, còn có A Chu đang chuẩn bị cơm tối. Những người khác lại đang chơi đùa trong sân. Ngay bên ngoài bức tường nhỏ của cửa hàng, một nam tử gầy gò, dáng người có vẻ hơi nhỏ bé, đang trầm tư đứng ở đó.
"Lục Tiểu Phụng ở đây một thời gian rất lâu, nơi này chắc chắn có gì đặc biệt." "Hôm nay ta sẽ đến vạch trần bí mật này!" Nói rồi, không thấy nam tử có động tác gì, thân thể đã lơ lửng. Vượt qua khoảng cách bức tường, nhưng khi hắn nhìn vào bên trong, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì hắn phát hiện mình không thấy gì cả, phảng phất như một vực sâu không đáy. Dựa vào kinh nghiệm "mượn đồ"... không đúng, trộm đồ nhiều năm, nơi này không phải là chỗ mình có thể đụng vào.
Sở dĩ bên ngoài đồn rằng hắn chưa từng thất bại, cũng là bởi vì hắn biết mình, không bao giờ trộm những nơi mình không đối phó được. Nhưng nam tử không biết mình đang lơ lửng giữa không trung, đã bị người bên trong nhìn rõ mồn một. "Yêu Nguyệt tỷ tỷ, người này đang làm gì vậy? !"
Nghe Khúc Phi Yên tò mò hỏi, Yêu Nguyệt thần sắc có chút lạnh lùng nhìn nam tử trên không trung, khẽ nói: "Người này muốn đến thăm dò bí mật của cửa hàng nhỏ này." Nghe Yêu Nguyệt nói, sắc mặt mọi người sững sờ, thật sự có người không sợ chết, dám nhòm ngó đến cửa hàng nhỏ sao? ! "Nhưng tại sao ta cảm giác người này không thấy chúng ta?" Phùng Hành tỉ mỉ nhận thấy nam tử này không nhìn thấy các nàng, mà đang mê man và kinh hãi. Mọi người đồng loạt nhìn Tần Nam Huyền, loại thủ đoạn này theo họ chỉ có điếm chủ mới làm được. Tần Nam Huyền gật đầu, chậm rãi đứng dậy: "Đi xem thử."
Sau khi phát hiện mình không thể lẻn vào được, nam tử chuẩn bị bỏ cuộc, đi tìm Lục Tiểu Phụng hỏi thăm về cửa hàng nhỏ này. Vừa quay đầu lại, hắn thấy một đám người đột nhiên xuất hiện sau lưng, trong lòng run lên. Hắn cố ra vẻ trấn định, nhìn Tần Nam Huyền và mọi người nói: "Các vị công tử, tiểu thư, xin nhường đường một chút. Các người cản đường ta rồi." Tuy nhiên nội lực đã được bí mật điều động, chuẩn bị tìm cơ hội bỏ chạy. Còn giao đấu thì thôi, hắn biết rõ thực lực mình thế nào, đừng nói tất cả mọi người, chỉ riêng Liên Tinh và Yêu Nguyệt thôi hắn cũng không chắc thắng được. "Điếm chủ, mặt hắn đã hóa trang!"
A Chu vốn là một đại sư dịch dung, trong nháy mắt đã quan sát ra từ những biểu hiện nhỏ trên mặt nam tử rằng hắn đã dịch dung. Nghe A Chu nói, lòng nam tử hơi lạnh đi, dịch dung thuật của hắn không nói là thiên hạ đệ nhất độc nhất vô nhị, cũng tính là cao tay, dung mạo dịch dung rất sống động, giống hệt một người bình thường, nhưng lại bị cô gái trước mặt nhìn ra ngay, lập tức thấy bất ổn, hôm nay có thể phải chết ở đây.
Đại não nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi nguy khốn! Một bên mặt giả bộ nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói dịch dung là gì? ! Ta không biết." Tần Nam Huyền không để ý đến lời hắn, chỉ khẽ nói: "Trời sắp tối rồi, ngươi còn ở ngoài viện ta làm gì? !"
Nghe Tần Nam Huyền chất vấn, nam tử cố gắng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Đột nhiên hắn nhớ đến bảng hiệu của cửa hàng mình vừa thấy, bèn nghĩ ra một kế mở miệng nói: "Nhà ta cần bình đựng đồ, thấy ngươi đóng cửa nên chuẩn bị gọi ngươi mở cửa bán cho ta một cái bình."
Nghe lý do ba phải này của nam tử, mọi người không nhịn được bật cười, khoảnh khắc đó như trăm hoa đua nở, xinh đẹp vô cùng. Nhưng lúc này nam tử không có tâm trạng thưởng thức, mà đau khổ phát hiện đối phương tuy đứng tùy ý nhưng lại phong tỏa tất cả đường lui của mình. Cơ hội duy nhất để bỏ chạy hoặc là giao chiến với bọn họ là khi ở gần cô bé kia, nhưng hắn không làm được loại chuyện khi dễ trẻ con này. Cuối cùng hắn bất lực thở dài: "Các ngươi muốn thế nào? ! " "Đi thôi!" "Đi, đi đâu? !" Nam tử nghe Tần Nam Huyền nói thì nghi hoặc. Tần Nam Huyền cười nhẹ, không quay đầu lại nói: "Ngươi không phải muốn mua bình sao? ! Bình của ta tuy không thể mang về đựng đồ, nhưng đồ trong bình lại khá ổn đấy."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, nam tử thở phào nhẹ nhõm, biết mình giữ được mạng rồi. Sau đó hắn theo sát Tần Nam Huyền và những người khác. Nhưng hắn không biết, là do hắn vừa rồi không ra tay với Khúc Phi Yên, nên mới giữ được tính mạng. Sau khi nam tử theo Tần Nam Huyền vào cửa hàng nhỏ, hắn bắt đầu quan sát xung quanh theo thói quen. Hắn không thấy gì thần bí, ngược lại thấy cửa hàng rất đơn sơ. Ngoài những cái bình, chỉ có một số đồ vật kỳ lạ cổ quái, chẳng có gì đáng giá.
Chuyện này chẳng những không giải trừ được nghi ngờ mà càng khiến hắn không hiểu tại sao Lục Tiểu Phụng lại muốn đến đây. Nam tử biết có những lúc hiếu kỳ quá mức sẽ mất mạng. Vì vậy hắn không để bản thân tiếp tục điều tra mà chuẩn bị trực tiếp đi tìm Lục Tiểu Phụng để hỏi. Lúc này nam tử tùy tiện chỉ vào một cái bình bình thường, hỏi: "Cái bình này bao nhiêu tiền, ta mua!" "Một trăm lượng bạc." "Chỉ có một trăm lượng..." Nghe Tần Nam Huyền nói, nam tử theo bản năng muốn rút tiền lại, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Ngươi nói cái bình như vậy mà một trăm lượng bạc ròng? ! !"
Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, nam tử cứ tưởng đây là bọn họ dạy dỗ mình, không suy nghĩ nhiều, một trăm lượng mua được một mạng, xem ra mình kiếm được hời to rồi. Lúc này nam tử móc một trăm lượng bạc đưa cho Tần Nam Huyền. Sau đó, Tần Nam Huyền phẩy tay, mang cái bình đến trước bàn của mình. Nam tử ôm bình, chuẩn bị rời đi! "Chờ đã..." Ps: Chương 6 dâng! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận