Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 983: Bạch Triển Đường: Tú tài, mời ta ly rượu a! ! Điếm chủ cứu mạng, Tần Nam Huyền xuất thủ! ! (canh tư )

Chương 983: Bạch Triển Đường: Tú tài, mời ta ly rượu a! ! ĐIẾM CHỦ cứu mạng, Tần Nam Huyền xuất thủ! ! (canh tư ) Nhưng khi hắn chứng kiến thứ đ·á·n·h tới mình bất quá là một t·h·iếu niên thì nhất thời thần tình hơi sửng sốt một chút, khiến cho kiếm gỗ đào trong tay chậm đi nửa nhịp. Nhưng hắn thì ngây người, còn cương t·h·i thì không. Chỉ thấy hắn h·u·n·g ·á·c vươn móng vuốt hướng cổ Lữ Tú Tài chộp tới, nếu một t·r·ảo này bị trúng thì Lữ Tú Tài không c·hết cũng sẽ bị trọng thương. Trên mặt Lữ Tú Tài hiện lên vẻ bối rối, c·ắ·n răng nghiêng người sang một bên, làm như vậy dù có bị b·ắt thì mình cũng chỉ bị thương chứ không c·hết. "Keng!" Bất chợt, một đôi tay mang găng giáp che ở trước người Lữ Tú Tài, thôi động lực lượng từ tay giáp, một làn sóng xung kích xuất hiện, tức thì đ·á·n·h bay tên cương t·h·i t·h·iếu niên kia, một chiếc đào mộc cắm xuyên ngực hắn với tốc độ nhanh hơn. "Tú tài, ngươi không muốn sống nữa sao ? ! Phải nhớ kỹ bọn họ hiện tại đều không phải là người, ngàn vạn lần không nên mềm tay, nếu không c·hết chính là ngươi đấy." Bạch Triển Đường có chút tức giận nhắc nhở Lữ Tú Tài một câu, phất tay xuống đất hung hăng ném tới, một làn sóng xung kích lại lần nữa hiện lên, những cương t·h·i đang vây lấy bọn họ đều bị sóng xung kích này làm cho bay rớt ra ngoài. "Hô!" Lúc này Lữ Tú Tài mới hoàn hồn, vừa rồi xém chút nữa thì mất m·ạ·n·g, vẻ mặt cảm kích nhìn Bạch Triển Đường: "Lão Bạch, cảm tạ! Trở về mời ngươi ăn miệng rộng nướng thịt.""Không muốn!" Bạch Triển Đường một bên g·iết cương t·h·i bên cạnh, một bên đáp trả Lữ Tú Tài: "Miệng rộng còn thiếu ta nửa năm cơm đó! Nếu ngươi thật có lòng thì mời ta uống Bạch t·ửu Hoa c·ô·ng t·ử ủ ngon là được!" Thứ đó mới đã! " "Ngươi cái lão Bạch này, miệng thật là kén chọn a!" Lữ Tú Tài vung kiếm gỗ đào trong tay đ·â·m xuyên qua tim tên cương t·h·i đang xông tới, lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Xem ra ta mất một tháng tiền c·ô·ng rồi." Hai người vừa nói chuyện vừa dọn dẹp đám cương t·h·i bên cạnh. Lúc này, Vệ Trinh Trinh, Khúc Phi Yên đám người đã lui xuống dưới. Hiện tại toàn bộ trên mặt đất bày la liệt t·h·i t·h·ể, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều cương t·h·i. Dù sao có đến hơn vạn người, coi như không phản kháng cũng ch·é·m đến mềm tay, huống chi những người này đều là cương cân t·h·iết cốt cương t·h·i, cho nên bọn họ g·iết cũng có chút vất vả. "Sư T·ử Uy Địa Quyển". Nội lực của Vô Tình đã cạn kiệt, chỉ có thể sử dụng năng lượng Trái Ác Quỷ, mặt đất chung quanh nàng rung chuyển, sau đó giống như là bọt sóng đánh vào bờ, vô số đầu sư t·ử hiện lên, hung hăng nghiền ép đám cương t·h·i kia. "Ầm ầm ầm..." Đám cương t·h·i bị đầu sư t·ử đ·ậ·p trúng trong nháy mắt biến thành từng cục t·h·ị·t nát. Vô Tình cũng vì thể lực tiêu hao quá độ mà từ không trung rơi xuống mặt đất. "Vô Tình..." Hoàng Dung bên cạnh thấy vậy thì vẻ mặt lo lắng. "Bá!" Ngay khi nàng sắp chạm đất, một đạo nhân ảnh chợt hiện bên cạnh nàng, trực tiếp đón lấy thân thể nàng, rồi biến m·ấ·t trên không trung. Những con cương t·h·i mất đi mục tiêu hơi sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục c·ô·ng k·í·c·h những người khác. "Liều m·ạ·n·g như vậy làm gì? !" Tần Nam Huyền tức giận nhìn Vô Tình. "Hắc hắc." Vô Tình rúc trong lồng ngực Tần Nam Huyền ngây thơ cười cười, nhưng trong lòng thì trở nên k·í·c·h đ·ộ·n·g, vì hành động cơ trí tiêu hao thể lực vừa rồi của mình mà cho một điểm khen. Theo thời gian trôi qua, từng người một đều rút lui về sau, bất quá vì Vô Tình mở đầu không tốt nên ai cũng muốn cố gắng bạo p·h·át một đợt rồi lui, để hưởng thụ cái ôm ấm áp của đ·i·ế·m chủ. Tần Nam Huyền tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không cự tuyệt mấy cô nàng này tiểu t·á·t yêu kiều. "Lão Bạch, ta cũng sắp không trụ n·ổi rồi!" Lữ Tú Tài vung kiếm gỗ đào trực tiếp đâm xuyên qua tim một con cương t·h·i, thở hổn hển nói. "Ta cũng sắp xỉu rồi! Nhưng công p·h·áp của mấy người đúng là biến thái, có thể duy trì được lâu như vậy." Bạch Triển Đường cũng cảm thấy sắp mất sức, dù sao chiếc nát bét vương tay giáp này phải phòng ngừa sóng xung kích đánh tới người mình nên tiêu hao còn nhanh hơn cả Lữ Tú Tài. Thế là hai người hướng Tần Nam Huyền vừa g·iết vừa chạy, hai người họ đâu có cái đãi ngộ giống như mấy cô nương kia được. "đ·i·ế·m chủ, cứu m·ạ·n·g a!" Bạch Triển Đường cùng Lữ Tú Tài lưng tựa vào nhau, nhìn đám cương t·h·i xung quanh đang từ từ ép sát, bất đắc dĩ mở miệng kêu cứu. Nghe được hai người kêu cứu, thân hình Tần Nam Huyền lóe lên, đi tới bên cạnh hai người, nhìn đám cương t·h·i xông tới, nhãn thần đông lại, Bạch Triển Đường bọn họ thấy cương t·h·i phía trước lập tức bị ngưng kết biến thành từng tảng tượng băng, hắn nắm lấy vai hai người rồi lóe lên, trở lại chỗ ban nãy. Bạch Triển Đường cùng Lữ Tú Tài thấy cương t·h·i bị Tần Nam Huyền làm đông lại vừa rồi trong nháy mắt đã hóa thành băng vụn rơi trên mặt đất. Lúc này, trải qua một phen cố gắng của mọi người thì trước mặt họ chỉ còn lại một hai ngàn cương t·h·i. Đến cả những cao thủ tông sư như Loan Loan, Sư Phi Huyên cũng hiện vẻ mệt mỏi. "Tốt rồi, lui về thôi!" Loan Loan và Sư Phi Huyên, còn có Liên Tinh nghe Tần Nam Huyền nói thì lập tức đ·á·n·h văng cương t·h·i xung quanh, sau đó ngự không phi hành, đi đến bên cạnh Tần Nam Huyền. "đ·i·ế·m chủ! !" "Ừm! Còn lại cứ giao cho ta." Tần Nam Huyền thấy mục đích hành động đã đạt được nên chuẩn bị ra tay dọn dẹp sạch đám cương t·h·i này. Không thấy Tần Nam Huyền động tay gì cả, đám người đã cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm, dù cho bọn họ có nội lực hộ thể thì cũng không nhịn được mà rùng mình. Sau đó thấy trên mặt đất bắt đầu kết băng, từng con cương t·h·i bắt đầu bị ngưng kết, cuối cùng chậm rãi đông c·ứ·n·g thành một tượng băng. Mấy tên đàn ông hóa cương t·h·i dữ tợn thấy tình huống có chút không ổn thì len lén chuẩn bị bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận