Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 491: Tả Lãnh Thiền muốn diệt Hoa Sơn, Hằng Sơn hai phái, Vô Tình tới bình nhỏ cửa hàng mở bình (ba canh )

Chương 491: Tả Lãnh Thiền muốn diệt Hoa Sơn, Hằng Sơn hai phái, Vô Tình tới tiệm nhỏ mở bình (ba canh)
Chính mình chẳng phải là muốn làm Chưởng môn phía sau khi Ngũ Nhạc kiếm phái hợp nhất sao?
Tả Lãnh Thiền cảm thấy mọi người đều đang đối nghịch với mình, trên mặt lộ ra vẻ giấu giếm, nghĩ đến tin tức mà chủ tử nhà mình mới vừa truyền đến, nói không lâu nữa hắn sẽ tới. Nếu để hắn biết mình mất thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa thu phục được Ngũ Nhạc kiếm phái, mình còn mặt mũi nào gặp hắn.
Tả Lãnh Thiền đột nhiên nhớ đến tin tức từ mật thám của mình cài ở Hoa Sơn phái báo về, đệ tử Hoa Sơn phái gần đây liên tục mất tích không rõ nguyên nhân, Lệnh Hồ Xung, Lao Đức Nặc, Lục Đại Hữu ba người còn trực tiếp t·ử v·ong. Nghĩ tới đây, Tả Lãnh Thiền nảy ra một kế, trên mặt nở nụ cười nham hiểm, nếu hai môn phái đều không đồng ý hợp nhất, vậy bọn chúng cũng không cần thiết tồn tại.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
"Ba tám ba", Tả Lãnh Thiền gọi đệ tử tới dặn dò vài câu, sau đó bọn họ xuống núi. Trên mặt Tả Lãnh Thiền lộ ra vẻ đã tính trước trong lòng.
...
Bên kia, trên quan đạo ngoài thành Lạc Dương.
Một cỗ xe ngựa đang chạy nhanh về phía thành Lạc Dương, người đ·iều khiển xe ngựa là Tiểu Thanh, thị nữ của Quách Phù Dung. Bên trong xe, một nữ tử có khuôn mặt tinh xảo, trầm ngư lạc nhạn thò đầu ra nhìn cảnh vật xung quanh, hỏi Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
Tiểu Thanh nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, mở miệng nói: "Vô Tình tỷ, chúng ta sắp đến Lạc Dương rồi, tỷ có cần đến khách sạn nghỉ ngơi một chút không?"
Người này chính là Vô Tình – Thịnh Nhai Dư, một trong Tứ Đại Danh Bộ.
Vô Tình lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không cần nghỉ ngơi, đi thẳng luôn đi!"
Nghe Vô Tình nói, Tiểu Thanh gật đầu, điều khiển xe ngựa hướng thành Lạc Dương chạy tới.
Vô Tình lại lùi vào trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, trong lòng đang suy tư, phân tích rốt cuộc là chuyện gì, còn chuyện Tiểu Thanh nói cái tiệm nhỏ kia có thể mở ra rất nhiều thứ, nàng tuyệt đối không tin, nàng chỉ tin phán đoán của mình và những gì tận mắt thấy.
...
Thành Lạc Dương, bên trong tiệm nhỏ.
Tần Nam Huyền thần thanh khí sảng rời giường, liền thấy Ngốc Ngốc Thú đang ở bên hồ nước dùng đuôi câu cá, mà gấu trúc con non và Đạp Tuyết Tầm Mai lúc này đang đùa giỡn vui vẻ trong sân. Vệ Trinh Trinh thì đang bận rộn làm điểm tâm trong phòng bếp.
Tần Nam Huyền khoan thai đi ra đại sảnh, rồi mở cửa tiệm bắt đầu buôn bán, còn mình thì nằm trên ghế bố ngủ gà ngủ gật.
Một lát sau, Vệ Trinh Trinh mang điểm tâm buổi sáng hôm nay đến đặt lên bàn cho Tần Nam Huyền. Bữa sáng rất đơn giản, mấy cái bánh bao t·h·ị·t, một chén sữa đậu nành, một bát cháo, và một đĩa đồ chua. Tần Nam Huyền bắt đầu ăn điểm tâm. Lúc này, những người khác cũng lục tục tỉnh giấc, tiệm nhỏ dần trở nên náo nhiệt.
"Xuy!"
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước tiệm nhỏ, Tiểu Thanh nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, nói: "Vô Tình tỷ, chúng ta đến rồi!"
Nghe Tiểu Thanh nói, Vô Tình từ trạng thái suy nghĩ tỉnh táo lại, nàng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể nghĩ ra, tiệm nhỏ này làm thế nào mà l·ừ·a được Quách Phù Dung. Nội lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, rèm xe ngựa phía trước giống như bị ai đó dùng tay nắm lấy, Vô Tình dùng nội lực khống chế cùng với chiếc xe lăn của mình bay ra ngoài, rơi xuống trước cửa tiệm nhỏ.
Vô Tình ngẩng đầu nhìn tiệm nhỏ cũ kỹ trước mặt, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, nơi này không ngờ lại có phong cách cổ xưa đến thế, nhưng nàng cũng không để trong lòng, bởi vì nàng biết có những người thích trang trí nơi ở của mình theo phong cách cổ xưa đơn sơ, giả bộ là cao nhân lánh đời, như vậy mới có thể giúp bọn họ l·ừ·a tiền.
Tần Nam Huyền đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng nhận ra có người đến, lúc này nhìn về phía trước cửa, chỉ thấy một cô gái có khuôn mặt tinh xảo, thần thái cao ngạo quật cường đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt cảnh giác đánh giá xung quanh, quái dị như thể trên người cô đang khoác một lớp thảm lông, che khuất nửa thân dưới của nàng.
Vô Tình phát hiện trang trí nội thất trong tiệm vô cùng đơn giản, hai cái giá bày đầy bình, trên quầy bày một ít con rối trông khó hiểu nhưng lại rất sống động, cách quầy không xa có một cái bàn, gần cửa sổ đại môn cũng có một cái bàn cổ quái, lúc này bốn cô gái quốc sắc t·h·i·ê·n hương đang vây quanh cái bàn làm gì đó...
Theo hai người bọn họ đi vào tiệm nhỏ, ánh mắt của mọi người trong tiệm đều đổ dồn vào hai người. Nhưng cả hai đều đã trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, nên cũng không hề khẩn trương hay bối rối gì.
Ánh mắt tò mò của Vô Tình nhìn về phía nam tử duy nhất trong tiệm, Tần Nam Huyền đang ngồi trên ghế bố. Nhìn vẻ ngoài tuấn tú, đẹp trai của Tần Nam Huyền, cùng với đôi mắt thâm thúy vô song, giống như bầu trời sao đầy mê hoặc, cùng với thần sắc bình tĩnh như thường, khiến Vô Tình không khỏi sửng sốt một chút, không ngờ chủ tiệm nhỏ này lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Một lát sau, Vô Tình tỉnh táo lại, thần sắc không đổi nhìn Tần Nam Huyền, nói: "Xin hỏi ngươi có phải là chủ của tiệm nhỏ này không?"
Tần Nam Huyền gật đầu, chậm rãi nói: "Ta chính là, xin hỏi cô nương đến tiệm nhỏ của ta có việc gì?"
Tần Nam Huyền cảm thấy cô gái trước mắt không phải là đến để mở bình c·hết, ngược lại giống như đang tìm phiền phức cho mình hơn.
Vô Tình bình tĩnh nói: "Ta đến để mở bình c·hết, cái bình này ngươi bán thế nào?"
Nghe Vô Tình nói, Tần Nam Huyền mở miệng nói: "Hiện tại ngươi có thể mở hai loại bình, một loại là loại bình thường, một lần có thể mở mười cái, một loại là bình Bạch Ngân, ngươi chỉ có thể mở một cái. Sau khi mở ba lần bình Bạch Ngân hoặc bình thường, bình Bạch Ngân có thể mở được mười cái. Cứ mỗi bảy ngày có thể mở một lần, mỗi lần chỉ có thể chọn một loại để mở. Bình thường là một trăm lượng một cái, bình Bạch Ngân một ngàn lượng một cái."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Vô Tình chỉ tay vào chiếc bình Hoàng Kim trên giá bình Bạch Ngân, nghi hoặc hỏi: "Còn cái bình Hoàng Kim kia thì sao?" Đó chính là cái bình Hoàng Kim xuất hiện trên giá bình Bạch Ngân sau khi cập nhật tối hôm qua.
Tần Nam Huyền lắc đầu: "Bây giờ ngươi không mở được cái bình đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận